“Cố Vệ Quân, tại sao cháu lại đánh nhau?” Cố Bồi lớn tiếng hỏi.
Cố Vệ Quân rất oan uổng, lẽ ra hai người phải xếp gạch lại với nhau nhưng Cố Vệ Quốc lại chỉ hút thuốc mà không làm việc, chờ đến khi cậu vất vả xếp xong hết thì đột nhiên Cố Vệ Quốc lại dựa vào, thế là ào ào, tất cả lập tức bị đổ, một nửa bức tường bị sập.
Cậu tức giận giơ một viên gạch lên, cuối cùng thì người ở lầu hai đi ra thì lại nhìn thấy cậu động thủ đánh người trước.
“Chú nhỏ, là anh Vệ Quốc ra tay trước.” Cậu vội vàng ném gạch rồi nói.
Nhưng Cố Vệ Quốc chưa làm gì hết.
Nhìn chung thì anh ta đã tiếp cận Cố Vệ Quân nhưng đang nửa đường đấu tranh thì Ngao Vũ lại lòi ra, còn trò chuyện vui vẻ với Lâm Bạch Thanh.
Anh ta biết Ngao Vũ đã có bạn gái, người đó còn là một kẻ điên bị bệnh thần kinh, cực kỳ vướng víu anh ấy nên anh ấy và Lâm Bạch Thanh cũng không thể làm được cái gì, cho nên ngay từ đầu anh ta không thấy lo lắng, nhưng ai mà ngờ cuộc trò chuyện giữa hai người ở trên lầu càng ngày càng thân thiết.
Nên anh ta chỉ muốn dựa vào tường để nghe một chút, ai mà biết mới dựa vào tường thì tường bị đổ ngay.
“Không liên quan gì đến cháu, bức tường tự bị sập xuống.” Đương nhiên là anh ta phải ngụy biện.
Cố Vệ Quân tức giận dậm chân: “Bác sĩ Lưu và Chiêu Đệ đều nhìn thấy, anh nói thêm câu không phải anh nữa xem.”
Bác sĩ Lưu và Chiêu Đệ đều đang ở tầng một nhưng họ không chú ý đến hai người họ, vì vậy hai người họ cùng lắc đầu: “Chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
Cố Bồi nói: “Đừng cãi nhau cũng đừng cộc cằn nữa, về nhà hết đi.”
Mặc dù Cố Vệ Quân rất thích Lâm Bạch Thanh nhưng cậu rất uất ức, nên ném gạch đi rồi nói: “Đi thì đi.”
“Không, không, chúng ta tới đây làm việc, sao có thể không làm việc mà lại rời đi.” Cố Vệ Quốc ngẩng đầu lên mà cười: “Bạch Thanh, cô sắp xếp công việc đi, chúng tôi đều sẵn sàng làm bất kỳ công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nào, cô cứ sắp xếp tùy thích.”
Nếu đã xuống cấp thành như vậy rồi thì anh ta cũng không thể bị đuổi ra ngoài được nữa.
Linh Đan Đường có dế mèn nguyên phối, mỗi năm những con dế mèn này đều giao phối. Tới mùa giao phối thì các thương nghiệp sẽ cung cấp hàng, mà Lâm Bạch Thanh cũng sẽ tự mình bắt một vài con.
Cô đang chuẩn bị xuống lầu tìm dế mèn cho Cố Bồi thì thấy anh em nhà họ Cố như chó tranh mồi, cô nảy ra ý kiến: “Vừa lúc tôi cũng có việc, tôi cần mười cặp dế mèn nguyên phối, anh Vệ Quốc, anh Vệ Quân, phiền hai người hãy bắt giúp tôi đi.”
Cố Vệ Quốc liên tục gật đầu: “Được, bọn tôi đi làm ngay, ra sức giúp Bạch Thanh hoàn thành tốt việc này.”
Cố Vệ Quân sắp phát điên rồi, đm tại sao lại muốn đi bắt dế mèn?
Dế mèn nguyên phối quả thật vẫn không giống với dế mèn giao phối lần thứ hai.
Phần lớn vào thu là dế mèn bắt đầu giao phối, tư thế giao phối cũng kỳ lạ, con cái nằm ở trên con đực, sau khi giao phối xong, trên đuôi của con dế mèn cái có một chấm trắng, đó là tinh trùng của con đực, sau đó con dế mèn cái sẽ đẻ trứng, sinh con xong liền chết, mà con dế mèn đực thì sẽ không ngừng tìm dế mèn cái để giao phối trong vòng đời của mình, mãi đến khi hết tinh trùng thì chết.
Dế mèn còn được gọi là khô tướng, chất nor cantharidin trong cơ thể là hợp chất có hiệu quả chống ung thư.
Mà vì sao thuốc trung y muốn chọn dế mèn nguyên phối là vì sau khi con dế mèn giao phối ở lần đầu tiên xong sẽ có được dược tính tốt nhất.
Giống như đàn ông, thanh niên cường tráng, khỏe mạnh hơn độ tuổi trung niên bị rượu và gái đẹp hút hết.
Lâm Thanh Bạch giả vờ không hiểu, để Cố Bồi làm thí nghiệm cho cô, đương nhiên có suy nghĩ của riêng cô.
Lĩnh vực chính của anh là ung bướu, mà nor cantharidin là loại thuốc thuộc về ung thư gan.
Có cái này trong tay, dù chỉ có một chút xíu cũng khiến người từ nhỏ sống ở nước ngoài như Cố Bồi nổi lên hứng thú với trung y.
Cố Vệ Quân vốn không nghĩ tới nhưng bị anh trai lớn hơn mười tuổi không ngừng trêu chọc, tức sôi máu, đương nhiên muốn bắt nhiều hơn Cố Vệ Quốc. Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, vừa nghe thấy dế mèn nguyên phối, lại bối rối: “Nói bậy hả, sao chúng ta biết được một con dế mèn đã giao phối mấy lần rồi chứ. Chả lẽ đi hỏi từng con từng con một xem chúng nó đã giao phối mấy lần rồi sao?”
Cái này không phải nói bậy sao, cậu nói: “Bạch Thanh, cô tỉnh táo một chút đi, cái này không gọi là trung y, mà gọi là mê tín dị đoan!”
Cố Vệ Quốc lại nói: “Tôi biết ở đâu có, tôi đi bắt giúp Bạch Thanh ngay.”
Cố Vệ Quân không có cách nào cũng đành đuổi theo, bối rối hỏi: “Anh Vệ Quốc, thật sự có thể phân biệt dế mèn nguyên phối với con đã làm lần thứ hai rồi sao?”
Dù gì Cố Vệ Quốc cũng thường xuyên chạy ra Linh Đan Đường nên cũng biết chút kiến thức về trung y: “Thứ đó trị ung thư có hiệu quả rất tốt, có người nói càng là dùng nguyên phối để chữa trị lúc mới bắt đầu bị ung thư thì gan bị phù thũng hay là gì càng dùng tốt, yên tâm đi, có bán.”
“Nếu có bán, vậy em đi mua mấy con, em thật sự không bắt được.” Cố Vệ Quân ủ rũ cúi đầu nói.
Cố Vệ Quốc thở dài: “Nhưng nó rất hiếm, giá cũng rất đắt.”
“Đắt tiền, một đôi thì hết bao nhiêu tiền?” Cố Vệ Quân nói sẽ bỏ tiền ra.
Ông Ba cho cậu tám trăm phí sinh hoạt, nếu tốn trong vòng tám trăm thì cậu bằng lòng bỏ ra.
Cố Vệ Quốc cười đập vai em họ: “Một đôi ít nhất là 180 đồng, nhưng anh thân là anh của em, số tiền này để anh bỏ.”
Cố Vệ Quân vốn đang tức giận, vừa nghe anh họ hào phóng như vậy, lại do dự: Không phải mình trách nhầm anh họ rồi chứ?