Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ngao Vũ không hiểu, cao giọng nói: “Trung y chính là tinh hoa văn hóa của nước ta, chú lại không thèm quan tâm sao?”

Cố Bồi đặt tờ báo xuống, giải thích nói: “Công việc của chú bề bộn nhiều việc, nên không có nhiều thời gian để tập trung vào các ngành khác.”

“Thuốc sáng chế Trung Quốc của chúng ta đang bị các nước khác điên cuồng tranh giành đăng ký bản quyền sáng chế quốc tế, vậy mà chú cũng không tức giận sao?” Cố Ngao Vũ cao giọng nói.

Cố Bồi cũng có chút tức giận, dù sao công việc kỹ thuật chỉ chuyên về một môn, anh cũng không phải là dạng lòng đầy căm phẫn, thích mắng chửi người khác bất cứ lúc nào.

Vốn tưởng rằng đứa cháu trai lớn mới tới cũng không tệ, kết quả là tâm trạng lại không ổn định như vậy?

Hai người đối mặt nhau, gươm s.ú.n.g sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi việc lao vào cãi nhau.

Thật ra Lâm Bạch Thanh cũng muốn để Cố Bồi nhanh chóng để ý đến trung y, cùng với địa vị của trung y ở quốc tế, bởi vì có rất nhiều điều, tập thể ra mặt sẽ tốt hơn là cá nhân, huống chi Cố Bồi cũng lớn lên ở phương Tây nên sẽ càng hiểu rõ về phương Tây hơn họ.

Nhưng không thể đối xử giống như Cố Ngao Vũ, một lời không hợp thì lập tức đặt xiềng xích đạo đức lên người người ta.

Tính tình của Cố Bồi rất tệ, nếu như tức giận thì lần sau có thể sẽ không tới.

Cô cắt ngang câu chuyện, hỏi: “Chú nhỏ, chú có biết vì sao trong trung y chúng ta phải chọn con dế mèn nguyên phối để làm thuốc mồi tốt không?”

Cái gọi là dế mèn nguyên phối, nhân sâm ngàn năm, mai rùa vạn năm, đây là những gì ngài Lỗ Tấn đã ghi trong sách về danh doạn trung y dùng thuốc mồi để tra tấn, khi mọi người muốn mắng mỏ trung y thì đều sẽ lôi vài câu này ra.

Cố Bồi cho rằng Lâm Bạch Thanh đang muốn hỏi ý kiến của mình nên anh lắc đầu trước, sau đó nói: “Thanh Thanh, để tôi đọc bài báo này xong trước đã.”

Lâm Bạch Thanh đưa tay chạm vào tay anh, ấn đường của Cố Bồi giật lên một chút, những sợi lông trên mu bàn tay lập tức dựng đứng thẳng lên.

Nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích, để tay Lâm Bạch Thanh tùy ý nhẹ nhàng sờ qua miệng vết thương của anh. “Chú dùng kem trị sẹo của Linh Đan đường chúng cháu thử xem, vết sẹo sẽ lành rất nhanh.” Cô còn nói thêm.

Bàn tay của cô gái xoa nhẹ lên mu bàn tay của anh, đó là một loại xúc cảm cực kỳ kỳ diệu.

Cố Bồi không nghĩ là loại kem trị sẹo của trung y lại có hiệu quả tốt như vậy, hiệu quả có thể so sánh với loại thuốc đặc trị mới nhất của nước ngoài, thậm chí còn tốt hơn.

Nhưng mà anh còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Lâm Bạch Thanh còn nói: “Cháu chỉ có thể kê đơn thuốc, nhưng lại không hiểu nguyên lý, cho nên luôn bị mọi người lấy việc con dế mèn nguyên phối ra làm trò cười, nhưng cháu thường xuyên bắt dế mèn nên cháu có kinh nghiệm, dế mèn nguyên phối nhất định còn có hiệu quả tốt hơn các loại thuốc khác, chú nhỏ, chú có thể giúp cháu làm thí nghiệm xem thử rốt cuộc là vì sao được không?”

Nếu đối phương đã nhờ, lại để anh dùng thuốc của người khác, Cố Bồi đương nhiên sẽ đồng ý: “Được, tôi sẽ lập tức sắp xếp người trợ giúp cho cháu.”

“Chú nhỏ, cảm ơn chú.” Lâm Bạch Thanh cười nói.

Cố Ngao Vũ nghe thấy vậy thì nói năng lung tung: “Bộ dạng của dế mèn nguyên phối và dế mèn giao phối lần thứ hai không giống nhau sao, dáng vẻ của nó trông như thế nào?”

Thật ra Cố Bồi cũng không hiểu, nói về kinh nghiệm của trung y thì có rất ít luận cứ học thuật, mà Lâm Bạch Thanh lại xin anh đưa ra một luận cứ học thuật, anh nhất định sẽ đồng ý, nhưng anh cũng gặp khó khăn là làm thế nào để tìm ra dế mèn nguyên phối.

Chẳng lẽ con dế mèn nguyên phối và không nguyên phối thật sự có độ dài không giống nhau sao?

Anh cũng cần phải biết trước mới có thể đi tìm dế mèn.

Bọn họ đang đứng ở hành lang trên lầu hai trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng ào ào từ bên ngoài truyền đến.

Mấy người đều đồng thời quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dưới sân, Cố Vệ Quân đang giơ cao một viên gạch, còn định đập vào người Cố Vệ Quốc.

Còn Cố Vệ Quốc thì đang vô cùng run rẩy, còn hét to cứu mạng.

Xong rồi, hai anh em lao vào đánh nhau.

Advertisement
';
Advertisement