Cố Ngao Vũ còn nói: “Lúc đầu anh cũng luôn cho rằng trung y không tốt, nhưng Chiêu Đệ à, việc phát minh ra Thanh Hao Tố có thể sẽ giành được giải thưởng Nobel. Mà bởi vì phương Tây vẫn luôn chèn ép và phủ nhận trung y, cùng với việc chúng ta không gia nhập WTO nên không có tư cách lên tiếng ở thị trường quốc tế, cho nên các số liệu của hạng mục độc quyền của Thanh Hao Tố đã được công khai ngay từ những năm bảy mươi, lấy tư cách là kiến thức miễn phí được cả thế giới cùng hưởng, các em có thể đoán ra được chứ?”
Chiêu Đệ cảm thấy không hứng thú lắm với chuyện điều trị nên cười nói: “Anh nói chuyện với chị em đi nhé, em đi làm chuyện khác.”
Nói đến đây, Ngao Vũ lại nói tiếp: “Thanh Thanh, lần này tôi ra nước ngoài có tìm hiểu một chút thì mới phát hiện, có rất nhiều công ty dược phẩm lớn của nước ngoài đang tiến hành nghiên cứu chuyên sâu và tái phát triển trên nền tảng của Thanh Hao Tố, đại đa số đều chỉ được sửa chữa số liệu một chút rồi bắt đầu điên cuồng đăng ký các bằng sáng chế ngoại vi. Mà chúng ta bây giờ chỉ mới bắt đầu đăng ký vào WTO, lúc đó chúng ta có thể sẽ không bao giờ có thể đăng ký được bằng sáng chế ngoại vi của Thanh Hao Tố.”
Thấy Lâm Bạch Thanh vẫn cười, anh ấy mới tức giận: “Cô còn cười được sao, chẳng lẽ cô không cảm thấy điều này rất đáng giận sao?”
“Chẳng lẽ chỉ có mỗi Thanh Hao Tố hay sao, Đại Kiến Trung Thang, Ức Can Tán, Lục Quân Tử Thang, đó chẳng phải đều là danh phương <Kim quỹ yếu lược>, không phải bản quyền sáng chế quốc tế của chúng nó đều ở các nước khác sao?” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Ngao Vũ vừa nghĩ đến đây thì khẽ chửi thề, chán nản: “Mãi đến khi bây giờ xuất ngoại thì tôi mới biết được, lợi ích thương mại của Thanh Hao Tố đã bị các quốc gia khác gặm cắn hết rồi.”
Thật ra không chỉ có mỗi Thanh Hao Tố.
Trên thị trường quốc tế trong tương lai, các quốc gia khác sẽ giành lấy 91% bản quyền sáng chế thuốc trung y.
Mà 9% còn lại là những phương thuốc quý hiếm mà bọn họ đã cố gắng dùng trăm phương nghìn kế nhưng vẫn không thể có được phương pháp pha chế thuốc.
Nhưng chỉ với 9% còn lại kia, thuốc trung y của nước chúng ta lại có thể có thể chiếm một số lượng lớn doanh số tiêu dùng trên thị trường quốc tế.
Nguyên nhân cuối cùng là do đơn thuốc rất tốt, dược phẩm lại càng có hiệu quả hơn.
Một bàn tay thon dài đặc biệt sạch sẽ duỗi tới từ phía sau, muốn cầm lấy một tờ báo.
Bởi vì người bên cạnh rất thơm nên trong nháy mắt Cố Ngao Vũ còn tưởng rằng Lâm Bạch Thanh muốn thân thiết với mình một chút, anh ấy đang nghĩ liệu mình có nên đẩy cô ra không, hay là nên quay lại rồi chia tay với bạn gái của mình, như vậy cũng nghe theo trưởng bối mà kết hôn với Lâm Bạch Thanh, thậm chí trong phút chốc đó anh ấy đã tưởng tượng khi hai người có một đứa con thì nên đặt tên là gì.
Kết quả là khi vừa quay đầu lại, trong nháy mắt thì kinh hoàng: “Chú… Chú nhỏ?”
Cố Bồi vừa đi lên lầu, dường như cũng đã nghe thấy.
Người này rất kỳ lạ, làn da trắng nõn, còn rất trẻ tuổi nên không giống trưởng bối.
Anh nói: “Chú chỉ đến xem thôi, mấy đứa cứ nói chuyện đi.”
Cố Ngao Vũ lại hỏi: “Chú nhỏ, chú có quan tâm đến vấn đề bản quyền sáng chế thuốc trung y của chúng ta không?”
Cố Bồi theo thói quen liếc nhìn Lâm Bạch Thanh một cái rồi mới nói: “Không, công việc của chú rất bận bịu nên không có nhiều thời gian để quan tâm đến các ngành sản xuất và lĩnh vực khác.”
“Vậy thì chắc chắn là chú không biết rồi, không chỉ có các phương thuốc trung y mà còn có rất nhiều loại thảo dược bị các quốc gia khác đang xin cấp bản quyền sáng chế cho chúng, chính bản của <Kim; quỹ yếu lược> cũng bị RI cầm đi nhưng không thể không buồn cười một chuyện, tất cả thảo dược của bọn họ đều được xuất khẩu từ nước của chúng ta.” Cố Ngao Vũ nói.
Cố Bồi đang tập trung đọc bài báo về Thanh Hao Tố, chỉ gật đầu.
Cố Ngao Vũ bắt đầu thấy không vui, anh ấy rất ngưỡng mộ và kính trọng người chú nhỏ vừa đi du học về này, cũng cho rằng hẳn là đối phương cũng giống như mình, sẽ phẫn nộ vì tài nguyên của dân tộc bị lấy cắp, ai dè phản ứng của đối phương lại thờ ơ như vậy.
Nhưng Lâm Bạch Thanh biết được, công việc kỹ thuật chỉ chuyên về một môn, mà Cố Bồi lại chuyên nghiên cứu y học hiện đại nên không tập trung đến trung y.
Hơn nữa, hiện tại anh còn cho rằng y học hiện đại dựa trên tây y thì có thể hoàn toàn lật đổ được trung y, trung y và tây y đều là y học, nếu anh đã tham gia vào y học hiện đại thì sẽ không lãng phí tâm sức để quan tâm đến trung y