“Vệ Quân, em xem Ngao Vũ đã ra nước ngoài rồi, em vẫn ở trong nước, mặc kệ người ta chê cười phía sau em thế nào, anh Năm vẫn rất kỳ vọng vào em, anh em chúng ta không giận nhau nữa chứ?” Cố Vệ Quốc đau lòng nói.
Đúng vậy, Ngao Vũ đã ra nước ngoài một chuyến, còn có một anh họ Ngao Cương hiện nay ở ngay nước Đ nữa.
So ra thì Cố Vệ Quân không bằng anh em rồi.
Mà anh Năm lại thương cậu, còn đặt kỳ vọng lớn lên cậu sao?
Vậy thì cậu không cần cố ý đẩy tường nữa.
Nghĩ như vậy, Cố Vệ Quân có chút hổ thẹn: “Anh Năm, xin lỗi, là em hiểu lầm anh rồi.”
“Đây có là gì, đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ăn trưa trước, uống hai chén rồi lại đi mua đồ.” Cố Vệ Quốc nói.
“Giữa trưa uống rượu không tốt lắm, chúng ta đi mua dế mèn trước đi.” Cố Vệ Quân nói.
Cố Vệ Quốc nói: “Ngao Vũ đã ra nước ngoài rồi, mà Bạch Thanh rất coi trọng nó. Chúng ta để cho bọn họ một chút thời gian để bọn họ ở chung một chút.”
Đương nhiên Cố Vệ Quân hiểu, đúng rồi, Lâm Bạch Thanh phải chọn một người giữa đám anh em bọn họ làm chồng.
Giống như đàn ông chọn vợ là chọn người đẹp, phụ nữ cũng thích người đàn ông đẹp trai, có tiền đồ.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu không khỏi chua xót, lẽ nào người nào ra nước ngoài thì thông minh hơn người khác sao?
Cố Vệ Quân tự nhủ trong lòng cậu sẽ đi du học nước ngoài, cậu còn muốn cố gắng là người đầu tiên có được thẻ xanh nước M nữa.
“Đi, đi uống hai chén!” Vỗ vỗ vai anh họ, cậu nói.
Trong lòng Cố Vệ Quốc đang run rẩy: Thật ra, nếu cạnh tranh công bằng, anh ta không tranh giành với mấy cậu nhóc đấy, vậy thì gạt từng người một đi, Cố Vệ Quân vẫn còn là một thanh niên xốc nổi, dùng cách dụ dỗ ra nước ngoài coi như được rồi.
Lúc này mọi người trong dược đường đang bận rộn chân không chạm đất, nhưng Cố Vệ Quốc và Cố Vệ Quân lại ngồi uống bia lạnh, gọi mấy mấy món nhắm mà vui vẻ ăn uống.
Mọi người mới thu dọn tranh chữ trên hành lang và một ít thuốc trong phòng khám, thoáng cái đã đến trưa.
Nhà của bác sĩ Lưu ở gần đó, buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm, không chỉ có bà ấy mà nhà của Cố Ngao Văn cũng ở gần đó, cũng sẽ về nhà. Nhưng còn hai người Ngao Vũ và Cố Bồi, Chiêu Đệ đã nghĩ ra một cách: “Chị, nhà ta nghèo quá, không thể mời mọi người đến được. Em làm cơm mang đến dược đường, mọi người cùng ăn nhé.”
Lâm Bạch Thanh tức giận đến bốc hỏa, đương nhiên là vì Cố Vệ Quốc.
Cũng vì tiền ăn của các anh em bọn họ ông Ba đã giao hết cho anh ta, ông Ba cũng khẳng định đã đưa tiền cho anh ta rồi, vấn đề thức ăn cũng là do anh ta chịu trách nhiệm, nhưng anh ta lại dẫn theo Vệ Quân rồi chạy mất, lẽ nào tiền cơm để cô bỏ ra?
Trong sổ tiết kiệm có mười tám nghìn, cô cầm một nghìn đồng ra ngoài, tiền thì tiện tay nhưng cô không thích làm cơm cho người khác, cũng không muốn đổi ca, em gái khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày lại phải nấu cơm, việc này nên làm thế nào bây giờ.
Cố Bồi vẫn ngồi lật sách, lúc này đi ra: “Không cần phiền toái như vậy, tự bọn tôi đi ra ngoài ăn là được.”
Ngao Vũ nói: “Đầu ngõ có một quán ven đường, chúng ta qua đó gọi ít đồ ăn, rồi ăn ở đây luôn.”
Cố Bồi rút một trăm đồng ra, hỏi: “Có đủ không?”
Ngao Vũ xua tay nói: “Không cần tiền của chú nhỏ, hôm nay cháu mời.”
Còn nói: “Chỗ này chú không quen, đi thôi Chiêu Đệ, hai chúng ta đi mua đồ ăn đi.”
Chiêu Đệ đẩy một cái, suýt chút nữa đẩy Lâm Bạch Thanh vào người Ngao Vũ: “Chị, chị đi đi.”
“Bạch Thanh còn phải thu dọn lại giá sách nữa, Chiêu Đệ, cô đi theo tôi đi.” Cố Ngao Vũ vội vàng nói.
Em gái Bạch Thanh thật rốt, vô cùng tốt, khi còn bé vì mọi người hay trêu chọc nên Cố Ngao Vũ nổi lòng phản nghịch, không nói chuyện ở bên ngoài thì cũng cố ý lạnh nhạt, hung dữ với cô, hù dọa cô lúc các bậc cha chú đưa hai người bọn họ ở cạnh nhau.
Có thể do hôm nay áy náy trong lòng.
Lại nhìn cô mặc chiếc áo khoác trắng, dáng người gầy gò, trong mắt chứa đầy tình cảm, Cố Ngao Vũ lại không dám ở chung với cô, vẫn là cố ý lạnh nhạt một chút miễn để cô ngu ngốc gửi gắm tình cảm lên trên người mình.
Buổi sáng dược đường vẫn còn hò hét ầm ĩ, đảo mắt cái chỉ còn lại Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh, lầu trên lầu dưới, đều có việc phải làm.
“Bạch Thanh có ở đây không?” Là Triệu Tĩnh và chị dâu Bảo, hai người cùng đi vào.
Triệu Tĩnh cho rằng mọi người đã xong hết rồi, bỏ hạt dưa ra, còn vui vẻ hơn cả ngày cô ấy lập gia đình: “Có năm người tới!”