Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Hiện nay có rất ít công ty trang trí bài bản, chợ vật liệu xây dựng đều có những quầy hàng nhỏ lẻ, có thể tự mua vật liệu sau đó thuê người làm hoặc có thể tìm đến một quầy hàng làm trọn gói, bên đường còn có rất nhiều công nông dân, họ đều có thể nhận các dự án riêng lẻ nhưng rủi ro khá cao, bởi vì rất có thể họ sẽ ôm tiền bỏ chạy, còn có thể lặng lẽ tráo đổi vật liệu.

Trong chợ nhộn nhịp, Lâm Bạch Thanh chỉ đi đến những cửa hàng lớn và tất cả những gì cô hỏi đều là những vật liệu đắt tiền nhất.

Loại trang trí ở cửa hàng này tốn ba chục nghìn đồng đến năm chục nghìn đồng, huống chi một phòng của dược đường hơn một nghìn mét vuông?

Cố Vệ Quân thấy Lâm Bạch Thanh quá ngây thơ, không có hiểu biết gì về trang trí nhưng cậu cũng không quan tâm đến Linh Lan Đường, cùng lắm trong lòng chê cười cô đúng là ngốc, sau đó thì tiếp tục cùng Điền Lâm Na luyện nói tiếng anh.

Đột nhiên, Điền Lâm Na dùng tiếng Anh hỏi: “David, em thật sự không cần kết hôn với Lâm Bạch Thanh sao, đó là một lễ đính hôn theo kiểu cũ của gia tộc, chị thấy rất lãng mạn.”

“Chị có muốn sự lãng mạn này dành cho chị không?” Cố Vệ Quân hỏi lại.

Điền Lâm Na xua tay: “Không không, chị theo chủ nghĩa độc thân, chỉ yêu chứ không kết hôn.”

Cố Vệ Quân nói: “Em cũng thế, chỉ nghĩ đến yêu, không muốn bị hôn nhân trói buộc.”

“Nhưng cô ấy rất xinh đẹp, có khí chất thanh nhã của một người đẹp cổ điển.” Điền Lâm Na dừng lại, sau đó đổi sang nói tiếng Trung, nhìn chằm chằm vào Lâm Bạch Thanh đang đứng ở phía trước, nhìn từ cổ đến mắt cá chân của cô, cẩn thận đánh giá.

Lâm Bạch Thanh không phải là loại người có nhan sắc vừa nhìn đã thấy kinh diễm, nhưng cô có làn da mịn màng, mái tóc đen nhánh và cô ấy không thể nhìn ra một khuyết điểm nào trên toàn thân, ngay cả mắt cá chân nơi mà những người con gái thường hay không quá chú ý để dưỡng, nhưng cô lại chăm dưỡng chúng rất kỹ.

Cái này bên trung y gọi là khí sắc, khí sắc của cô đúng là không ai địch nổi.

Sau khi đi theo một quãng đường, Điền Lâm Na dùng ánh mắt hà khắc của mình đánh giá cô, càng đánh giá cô lại càng thấy cô rất đẹp.

Đều là con gái với nhau, cô ấy không khỏi ngưỡng mộ muốn ngắm nhìn đối phương thêm vài lần nữa.

Cố Vệ Quân mới có hai mốt tuổi, đang ở giai đoạn tuổi trẻ nổi loạn mà Điền Lâm Na lại là một người chị mà cậu vô cùng sùng bái, khi bị đối phương khiêu khích, cậu kích động, cũng nói sang tiếng Trung: “Cái gì mà người đẹp cổ điển? Cô ấy có là người tiền sử em cũng không cần.”

“Suỵt, nói nhỏ chút, em không nên nói như vậy về một cô gái.” Điền Lâm Na vội nói.

Hai người bọn họ đi chậm cười cười nói nói, trong lúc lơ đãng mà tách khỏi Lâm Bạch Thanh.

Cô quay lại chờ đợi họ một lúc lâu nhưng không thấy bọn họ đi theo, cô còn tưởng họ đã rời đi rồi, liền chuyên tâm đi dạo.

Cô đến từng nhà xem tấm vật liệu, nhãn hiệu sơn, lại nhìn xem chất liệu đá cẩm thạch, mũi của cô vô cùng nhạy cảm, mấy ngày nay do nhà nước không có quy định gì về chất liệu nên chất liệu nào cũng là chất độc hại vượt tiêu chuẩn, mà cô có thể nhìn ra vấn đề chỉ bằng cách ngửi nó.

Cô đi đến một tiệm có tên là trang trí Gia Phong, đôi mắt của Lâm Bạch Thanh sáng lên bởi vì hầu hết các vật liệu trong cửa tiệm này đều là hàng nhập khẩu, sàn nhà, đá cẩm thạch, cùng với nhãn hiệu sơn, đều là vật liệu tốt cả, trong tiệm này đều không có mùi của formaldehyde.

Cô lại nhìn lý lịch sơ lược được dán trên tường, đôi mắt của Lâm Bạch Thanh lại một lần nữa sáng lên, bởi vì ông chủ của cửa hàng này tên là Liễu Phong, xem qua phần giới thiệu, năm nay ông chủ ở đây đảm nhận một hội chợ có tất cả các phòng triển lãm thợ sửa chữa công trình.

Mà hội chợ này vào năm 1992 chính là hội chợ có hàng hóa quốc tế.

Có thể trang trí phòng triển lãm cho hội chợ quốc tế, cũng không có gì lạ khi vật liệu trong cửa hàng đều là hàng tốt.

Lâm Bạch Thanh đang xem qua, liền nghe thấy nhân viên cửa hàng kêu lên: “Xin chào giám đốc Liễu.”

Lâm Bạch Thanh nhận ra, đây chính là ông chủ và cô muốn nói chuyện với ông ta, vì vậy cô cũng nói: “Xin chào ngài giám đốc Liễu.”

Giám đốc Liễu là Liễu Phong rất lạnh lùng, có vẻ cũng rất bận rộn, nhàn nhạt nói: “Muốn mua vật liệu thì cứ bàn bạc với nhân viên bán hàng là được.”

Nói xong, liền tránh người Lâm Bạch Thanh, đi thẳng về phía sau.

Lâm Bạch Thanh hỏi nhân viên cửa hàng đang đi cạnh cô: “Vị kia là ông chủ của các bạn hả, mỗi ngày ông ấy đều ở trong tiệm sao?”

“Cũng không phải ngày nào cũng tới, mấy ngày nay hội chợ nhập vật liệu nên ông ấy mới tới giám sát.” Nhân viên cửa hàng nói.

Advertisement
';
Advertisement