Chuyện này diễn ra sớm hơn hai năm so với kiếp trước, bởi vì kiếp trước hai năm sau Cố Bồi mới được giới thiệu với nữ MC kia, lúc ấy Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh cũng đã gặp nhau, nói cho cùng cũng rất trùng hợp, khi đó cô đang ở bệnh viện quân y cứu giúp người bệnh, cũng là cô bạn học khi ở chuyên y: Trương Nhu Giai, sau đó cô ấy cũng xem mắt với Cố Bồi, hẹn hò một khoảng thời gian nhưng cũng giống như nữ MC kia, cuối cùng cũng không thể đến được với nhau.
Muốn một người như vậy cam tâm tình nguyện bước vào một cuộc hôn nhân, Lâm Bạch Thanh cảm thấy mình còn một chặng đường dài đầy khó khăn.
Cố Vệ Quân chặn chiếc xe ô tô màu vàng, nói: “Cậu muốn ra chợ vật liệu xây dựng, ông nội tôi cũng muốn tôi đi cùng cậu ra chợ vật liệu xây dựng nhưng tương lai tôi phải ra nước ngoài, một người bạn luyện nói tiếng Anh của tôi đang đến, tôi phải đi đón cô ấy trước, cậu có ngại không?”
“Không ngại.” Lâm Bạch Thanh nói
Ồ, hôm nay cũng không giống một ông già đang nóng giận.
Hôm nay Cố Vệ Quân cư xử rất có chừng mực, cũng không cứng đầu, ngoan ngoãn giống như một con thỏ con.
Nhưng cậu lại mang theo phiền muộn, lên xe thở dài hết lần này đến lần khác.
Lâm Bạch Thanh thấy cậu đáng thương, nói: “Chỉ cần đưa tôi tới chợ vật liệu xây dựng là được, sau đó cậu có thể làm chuyện riêng của mình.”
“Sao có thể như vậy được, nếu tôi không đi cùng cậu, ông nội tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.” Cố Vệ Quân nói.
Tối hôm qua ông nội đã uy h.i.ế.p cậu nếu như cậu không kết hôn cùng với Lâm Bạch Thanh, khi ra nước ngoài đừng nghĩ tới chuyện ông sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho, đến cả vé máy bay cũng sẽ không mua cho cậu, để cậu tự xoay xở.
Thật là buồn cười, giống như xã hội xưa, ép cậu kết hôn trói con dâu trong nhà mới cho cậu nộp học phí sao?
Cố Vệ Quân chưa từng để ý Lâm Bạch Thanh trông như thế nào, dù sao cậu cũng là một người ưu tú có thể nhận được lời đề nghị đi du học ở ba nước, cậu khinh thường việc trao đổi ý kiến với Lâm Bạch Thanh: người chỉ có thể xoa bóp thủ công.
Mở cửa xuống xe trước một khu dân cư, một người con gái đang vẫy tay ở phía xa xa: “Hi, David?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng Anh, Lâm Bạch Thanh còn tưởng rằng có người nước ngoài, nhưng vừa quay lại thì nhìn thấy, đó là một cô gái địa phương, trên người mặc một chiếc áo thun bó sát và quần jeans vừa vặn, cách ăn mặc của cô ấy cảm giác rất thời thượng.
“Đây là Điền Lâm Na, cha của cô ấy là Điền Trung Hòa là nhà ngoại giao của đất nước chúng ta hiện đang ở nước M. Cha tôi đã liên lạc tới cô ấy tới giúp tôi luyện phát âm, chúng ta đi dạo với cô ấy một chút.” Cố Vệ Quân mở cửa cho cô gái ấy và giới thiệu Lâm Bạch Thanh với cô gái: “ This is Lâm Bạch Thanh, my sister.”
“Không tồi Vệ Quân, tuy rằng nói vẫn không giống lắm nhưng em lại dám nói.” Điền Lâm Na lên xe.
Cô ấy thật sự rất gầy, chiếc quần jeans mỏng vừa vặn với đôi chân của cô ấy nhưng bụng của cô ấy lại phình ra, chiếc áo thun bó sát càng làm nổi bật khuyết điểm dáng người này, mặc dù cô ấy có trang điểm, nhưng nhìn làn da ở vùng cổ có thể thấy trạng thái cảm xúc của cô không tốt lắm.
Lâm Bạch Thanh không quen biết cô gái này nhưng cô biết Điền Trung Hòa, ông ấy hiện đang là nhà ngoại giao của quốc gia ở nước M, nhưng trong tương lai ông ấy sẽ được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ y tế.
Như mọi người đều biết, không có loại thuốc bằng sáng chế nào trong trung y có thể vượt qua được thí nghiệm và nó vẫn không thể mở ra ngoài thị trường quốc tế.
Mà sau khi Điền Trung Hòa đến Bộ y tế, ông ấy luôn tận sức thúc đẩy trung dược ra ngoài thị trường tiêu thụ quốc tế, cũng như làm các buổi thí nghiệm ở nước M, điều này đóng góp to cho quá trình toàn cầu hóa của trung y.
Ở kiếp trước Lâm Bạch thanh đã có dịp được gặp, nhưng không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được con gái của ông ấy.
“Chào cô, tôi là Lâm Bạch Thanh, cô có thể gọi tôi là Tiểu Lâm thì càng tốt.” Lâm Bạch Thanh nói.
“Chà, cô thật nhỏ nhắn, rất đáng yêu nha.” Điền Lâm Na cũng nói.
Từ nhỏ cô ấy lớn lên ở nước M, nói tiếng Anh rất tốt, hơn nữa cả hai nhà đều xuất thân từ quý tộc nên cô ấy cũng biết rõ về Lâm Bạch Thanh.
Lúc này cô ấy dùng tiếng Anh nói: “David, đây có phải là cô gái nông thôn nhất quyết muốn gả vào nhà họ Cố của em không?”
Cố Vệ Quân cũng nói bằng tiếng Anh, cậu lắp bắp: “Không không, cô ấy không có mối quan hệ nào với em cả.”
Tiếng Anh của Điền Lâm Na vô vùng lưu loát: “Nhìn cô ấy rất đáng yêu, em thật sự không cưới cô ấy sao?”
Cố Vệ Quân nhún vai mà bĩu môi giống như một chú hề, khiến cho Điền Lâm Na cười ha ha.
Xe chạy thẳng tới chợ vật liệu xây dựng, Cố Vệ Quân nói tiếng Anh dở tệ khiến cho Lâm Bạch Thanh không nhịn được muốn bật cười.
Nhưng Điền Lâm Na với tư cách là một người chị, cô ấy khó lòng kiên nhẫn, nóng vội muốn sửa lỗi cho cậu bằng mọi cách.
Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, tất nhiên không trò chuyện cùng với Lâm Bạch Thanh nữa.