Sử dụng một nghìn tám đồng để nhập khẩu vật liệu trang trí đúng là một giấc mơ của một kẻ điên.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của giám đốc Liễu một lúc, đột nhiên Lâm Bạch Thanh cảm thấy mình có thể mơ tưởng một chút.
Không có gì khác, giám đốc Liễu có bệnh.
Nhưng chính ông cũng chưa biết, sinh bệnh giống như một khúc củi, chỉ cần một cọng rơm cũng có thể đè sập lạc đà.
Cô dùng ánh mắt gay gắt của mình phán đoán, giám đốc Liễu cũng chỉ là một con lạc đà lập tức ngã xuống!
Đến giữa trưa, cô sờ lên bụng đói đã kêu lên, sau khi xem qua chợ vật liệu xây dựng thì liền ghé qua cửa hàng bán mì, có rất nhiều người đang xếp hàng, hơn nữa ai cũng gọi mì vàng, cô cũng xếp hàng gọi thêm một bát ra trộn.
Sau khi thưởng thức, chẳng trách cửa hàng này lại nhiều người tới đến vậy, sợi mì vàng một nửa là gạo kê, một nửa là gạo trắng, thêm một ít gạo nếp, dẻo nhưng không dính, dai và rất đàn hồi, mùi vị rất ngon.
Ăn mì xong, cô chậm rãi bước ra, chuẩn bị bắt xe về nhà.
Nhưng vừa đi đến cửa chợ vật liệu xây dựng, liền thấy Điền Lâm Na ôm bụng dựa người vào Cố Vệ Quân, hai mắt cô ấy nhắm nghiền, sắc mặt vàng như nến, trông có vẻ ốm yếu.
Vừa nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đi tới, Cố Vệ Quân khó chịu nói: “Tiểu Lâm, nửa ngày nay cậu chạy đi đâu vậy?”
Điền Lâm Na cũng nói: “Cô đi đâu cũng không nói với chúng tôi biết một tiếng, vì tìm cô, tôi đã lo lắng đến mức trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, Oh, I’âm so dizzy (chóng mặt)! David, give me water to drink (đưa chị chai nước uống).”
Cố Vệ Quân vội vàng lấy từ balo của cô ấy một bình nước, mở nắp đem tới cho Điền Lâm Na uống, nín thở nói: “Tiểu Lâm, nhìn xem, chỉ vì lo lắng cho cậu mà chị Điền đổ bệnh vì bị dọa sợ.”
Lâm Bạch Thanh không chịu oan, cô nói: “Rõ ràng là chị Điền uống lộn thuốc, tại sao lại thành bị tôi dọa đến đổ bệnh rồi?”
Uống lộn thuốc?
Lời này đặt ở thập niên chín mươi giống như đang mắng chửi người khác, hơn nữa Điền Lâm Na quả thực không thoải mái, vô cùng khó chịu.
Cố Vệ Quân không muốn so đo với Lâm Bạch Thanh, cậu xua tay nói: “Cậu về trước đi, trở về nói với ông nội của tôi, không phải tôi không muốn đi cùng cậu nhưng do chị Điền bị bệnh, tôi muốn đưa chị ấy tới bệnh viện nên không thể đi theo giúp đỡ cậu được.”
“Tôi hoa mắt, bụng rất khó chịu.” Điền Lâm Na đau khổ ôm bụng.
“Không xong rồi, chị không phải là… Tiểu Lâm mau đi mua cái kia đi.” Cố Vệ Quân nghĩ đến điều gì đó.
Điền Lâm Na lo lắng ôm bụng, chỉ cảm thấy bụng rất lạnh, cô ấy tự cho rằng mình đến kỳ sinh lý, uống vài ngụm nước rồi nói: “Thật xin lỗi Tiểu Lâm, cô mua giúp tôi một cái bánh mì (*), OK?”
(*) Bánh mì ở đây ý chỉ băng vệ sinh.
Lâm Bạch Thanh nói: “Cô vì muốn giảm cân mới uống trà của hạt muồng, cô càng uống thì sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.”
Cố Vệ Quân nâng cốc lên nhìn, đúng thật, Điền Lâm Na ngâm nửa cốc hạt muồng ở trong cốc nước.
Cho nên bởi vì cô ấy uống trà hạt muồng nên mới choáng váng đau bụng?
Điền Lâm Na nói: “Tiểu Lâm, bạn học của tôi đều uống trà bã đậu để giảm cân, cái này rất an toàn, tôi cũng không phải vì uống nó mới bị đau bụng.”
“Có thể bạn học của cô không bị huyết áp thấp, nhưng huyết áp của cô thấp, mà trà bã đậu lại làm giảm huyết áp sẽ khiến huyết áp của cô càng giảm, hạt muồng vẫn luôn dùng để thanh nhiệt cơ thể nhưng cơ thể cô lại có tính hàn, không khó chịu mới lạ.” Lâm Bạch Thanh nói.
“Huyết áp thấp, cơ thể có tính hàn, ai nói với cô?” Điền Lâm Na cảm thấy khó tin: “Tôi học chuyên ngành y tá, lần trước tôi mới khám sức khỏe ở nước M, cơ thể của tôi hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Cô có vấn đề về táo bón, còn không chịu vận động, hơn nữa bụng của cô…” Lâm Bạch Thanh còn chưa nói xong, Điền Lâm Na liền phát hiện ra một điều gì: “Trời ơi, Tiểu Lâm bụng của cô thật phẳng.”
Lâm Bạch Thanh đang mặc một chiếc váy cotton nguyên chất, không có form dáng và được dáng người của cô tôn lên.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, chiếc bụng phẳng lì của cô lộ ra.
Bởi vì dáng người của đối phương, tinh thần của Điền Lâm Na cũng tốt hơn: “Cô không có bụng sao?”
Dáng người của hai cô gái đều cao, cân nặng cũng không khác nhau là mấy nhưng bụng dưới của Lâm Bạch Thanh phẳng lì, hoàn toàn không có bụng nhỏ.
“Cô cũng giảm cân sao, cô uống thuốc giảm cân gì, thuốc trung y hay thuốc tây y?” Điền Lâm Na nhiệt tình hỏi han.
Lâm Bạch Thanh móc ra tờ giấy viết phương thuốc lên, cô nói: “Cô không thể giảm béo nữa, bởi vì trong người cô có khí hỏa nhưng bản chất lại hàn, cô càng giảm, cô sẽ càng ăn nhiều đường bởi vì thể hàn, bởi vậy sẽ khiến da của cô càng ngày càng xấu, cô sẽ chỉ càng giảm thì càng phì.”
Bây giờ Điền Lâm Na không còn cảm thấy khó chịu nữa, cô ấy cảm thấy rất có tinh thần.