Liễu Yến quay đầu nhìn lại: “Miếng đất đó là đơn có giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh của phó viện trưởng chúng tôi, tôi không dễ giành việc.” Anh ta vẫn chưa đổi công việc, nhận việc thêm bên ngoài lại còn là giành đơn của lãnh đạo, lãnh đạo mà biết thì sẽ đì anh ta.
Lâm Bạch Thanh vừa định nói hay là thôi, nhưng Liễu Yến nói ngay lập tức: “Nhưng vì là cô mở lời, tôi nhất định phải làm việc này rồi. Không cần để tên của tôi, phí thiết kế tôi sẽ lấy một chút.”
Anh ta vẫn là nhân viên công chức, không để tên khi nhận công việc bên ngoài là chuyện bình thường. Lâm Bạch Thanh nói: “Thế thì anh ra giá đi, tôi cũng dễ báo giá cho giáo sư Liễu.”
Liễu Yến khoanh tay, cảm thán nhìn Lâm Bạch Thanh: “Có lần năm đó tôi đến đây, nhìn thấy một bác sĩ nhỏ trong bộ blouse trắng cho trẻ con, tôi vô cùng hiếu kì vốn muốn giả vờ đau bụng để cô ấy xem bệnh cho, nhưng ông nội tôi gấp về nhà nên liền dẫn tôi đi mất.” Lại nói: “Nói thử xem, năm đó tôi muốn gặp cô để chữa bệnh, cô sẽ tiếp đãi tôi như thế nào?”
Lâm Bạch Thanh nhướng mày nói: “Cứ giả vờ đau bụng đi, bình thường tôi đều kê canh sen vàng, cho anh đắng chết.”
Liễu Yến cười to: “Đáng tiếc không có nếu như, nếu không tôi cũng khá muốn ăn thử canh sen vàng đấy.” Lại nói: “Giá gốc của tôi là mười ngàn, cô có thể báo từ ba ngàn đến năm ngàn, tiền trung gian thì thuộc về cô.”
Anh ta thông minh thật đấy, hoa hồng cũng giúp Lâm Bạch Thanh tính ra rồi.
Lâm Bạch Thanh cũng không nhiều lời nữa, cô nhớ tới một chuyện: “Anh Liễu, anh có quen ai ở sân bay không? Tôi muốn nhờ anh mua vé ra nước ngoài giúp, anh có thể làm được đúng không?”
Bây giờ ra nước ngoài không chỉ hộ chiếu khó, visa khó mà để có được tấm vé máy bay sang nước M còn khó càng thêm khó. Dù có trả giá cao cũng phải nhờ quan hệ, nếu không trong nửa năm cũng không mua được một tấm.
“Xuất ngoại, đi đâu? Nước M?” Liễu Yến hỏi.
“Ừ, trong vòng nửa tháng tôi phải đi nước M một chuyến.” Lâm Bạch Thanh nói
Liễu Yến nói: “Chỉ cần đưa chứng minh thư cho tôi là được, hộ chiếu, visa, vé máy bay tôi lo cho cô. Vừa hay gần đây tôi sắp đi nước M, cùng đi thôi. Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi làm phiên dịch viên, hướng dẫn viên du lịch cho cô.”
Lâm Bạch Thanh biết tiếng Anh, hơn nữa khẩu ngữ còn rất lưu loát, cô cũng chỉ muốn một tấm vé máy bay, hoàn toàn không nghĩ đến muốn có thêm một hướng dẫn viên du lịch miễn phí, vừa định từ chối thì nghe phía sau vang lên tiếng Cố Bồi: “Giám đốc Liễu?”
Liễu Yến ngước đầu lên nhìn, vội vàng đưa tay ra: “Bác sĩ Cố.”
Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh trước: “Em còn chưa nghỉ trưa à, sao lại ra đây rồi?”
Lại nhìn Liễu Yến: “Xin lỗi, buổi trưa em ấy vẫn chưa nghỉ trưa, tôi đưa em ấy đi nghỉ ngơi trước, buổi chiều chúng ta nói chuyện sau nha.”
“Không cần, chúng tôi đã nói xong rồi.” Liễu Yến nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, đưa chứng minh thư cho tôi đi.” Chứng minh thư ở nhà, Lâm Bạch Thanh muốn tự đưa cho anh ta nhưng Cố Bồi nhất quyết muốn cô nghỉ ngơi, để anh đi đưa cho Liễu Yến.
Cuối tuần mà, trong nhà phải quét dọn, góc tường hướng Đông luôn mọc rêu, chỗ sụt lún cũng cần phải lấp lại, mà chỉ cần Cố Bồi ở nhà, những chuyện này Lâm Bạch Thanh không phải lo, anh sẽ làm hết.
Mỗi lần đến cuối tuần, Lâm Bạch Thanh phải nghiêm túc luyện bốn tiếng kỹ năng cơ bản.
Đây là cơ sở giúp cô có thể duy trì thể lực bền bỉ lâu dài trong công việc cường độ cao.
Cố Bồi sẽ không quấy rầy cô, cũng sẽ không lấy làm lạ khi nhìn cô đứng tấn, luyện nội công, có thể coi anh là hình mẫu của một người chồng tốt rồi. Lâm Bạch Thanh đang vắt chân trong góc thì nghe thấy giọng nói của Cố Vệ Quốc ở bên cạnh: “Cậu thấy bao nhiêu là hợp lý?”
Cô kiễng chân lên nhìn thì nhìn thấy Cố Vệ Quốc đã lâu không gặp, mặc một bộ vest hàng hiệu mới tinh, đi đôi giày da lớn đang đứng trong sân, bên cạnh còn có một người, là đàn em của anh ta – Lưu Bách Cường, cậu ta nói: “Thế nào cũng phải bốn mươi nghìn.”
“Bốn mươi nghìn thì bốn mươi nghìn, không vấn đề gì.” Cố Vệ Quốc vỗ vỗ Lưu Bách Cường, nói: “Đi đi.”
Lâm Bạch Thanh hẫng một nhịp tim: “Cố Vệ Quốc?”
Cố Vệ Quốc kiễng chân nhìn, nụ cười tràn đầy trên mặt: “Bạch Thanh?” Lại sửa miệng: “Chào thím.”
“Cậu muốn bán sân phải không, tôi cũng có bốn mươi nghìn, hay là cậu bán cho tôi đi?” Lâm Bạch Thanh nói.
Dù rằng có Cung tiêu xã do Liễu Liên Chi mua, cả đời này Lâm Bạch Thanh cũng sẽ không bao giờ phải mua đất nữa.
Nhưng nếu cô mua lại căn nhà của Cố Vệ Quốc, đám người lưu manh Lưu Bách Cường sẽ rời đi, ngõ Nam Chi sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều. Để có môi trường nhà ở yên tĩnh, bình yên, Lâm Bạch Thanh định dùng số tiền này.