“Thím muốn mua nhà của cháu à, được thôi, cháu nhường cho thím.” Cố Vệ Quốc cố ý lắc lắc cổ tay, lộ ra một cái đồng hồ sáng bóng, nói: “Cháu mua nhà của Bách Cường rồi, sau này chúng ta có thể làm hàng xóm.”
Vậy không phải anh ta đang bán nhà mà là đang muốn mua nhà?
Lâm Bạch Thanh không nhịn được, hận không thể một đạp đạp bay tên này.
Nhưng dời cây thì cây chết, dời người thì người sống, bị cô ép rời đi, Cố Vệ Quốc buôn bán cổ phiếu ở Hồng Kông thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
“Cậu về từ Hồng Kong rồi, sau này định phát triển ở Đông Hải luôn sao?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Cố Vệ Quốc cười nói: “Cháu về đầu tư bất động sản, công việc kinh doanh của cháu vẫn ở Hồng Kông.” Lại cảm khái nói: “Thím, cháu không ngờ đi Hồng Kông sẽ là một con đường đúng đắn. Con đường này là thím chỉ cho cháu, cháu sẽ luôn ghi nhớ ân tình của thím trong lòng… Chỉ cần thím muốn dùng tiền, thím có thể mở miệng bất cứ lúc nào.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Nghe nói Cố Ngao Văn cũng buôn bán cổ phiếu với cậu, kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”
Cố Vệ Quốc áo gấm về quê, khoe khoang nói: “Ngao Văn ít tiền, chơi cũng ít. Cháu muốn làm một cú lớn, hiện tại cháu có ít nhất một triệu trên thị trường cổ phiếu đây.”
Lại liếc nhìn Cố Bồi đang bận rộn trong góc, cố ý lớn tiếng nói: “Bây giờ chúng cháu không thiếu tiền, thím cần thì có thể mở miệng bất cứ lúc nào.”
Lâm Bạch Thanh vốn không muốn nhắc nhở nhưng không nhịn được nói: “Thị trường chứng khoán không phải là giải pháp lâu dài, có lời thì có lỗ, tốt hơn là chia một ít tiền vào ngành khác, đừng đem hết tiền đầu tư vào cổ phiếu.”
Cố Vệ Quốc cười ha ha: “Cái này thím không hiểu, ba mươi năm sau thị trường chứng khoán chỉ có đi lên đi lên đi lên, thị trường bất động sản cũng chỉ đi lên đi lên. Cháu không chỉ muốn đầu tư cổ phiếu, mà còn muốn mua bất động sản ở Hồng Kông, mua mấy căn mặt tiền rồi mở rộng Linh Đan Đường của chúng ta đến Hồng Kông.”
Lúc mới sống lại, Lâm Bạch Thanh thắc mắc không biết Cố Vệ Quốc có phải cũng sống lại không, nhưng sau đó mới phát hiện không phải, về sau cô dần dần hiểu ra hẳn là Cố Vệ Quốc biết chút gì đó về tương lai, nhưng điều anh ta biết lại không chính xác.
Cũng giống như thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản, đúng, nó thực sự sẽ tăng nhanh trong ba mươi năm tới.
Nhưng đó là trong nước, với Hồng Kông sau năm 97.
Ở Hồng Kông trước năm 1997, chính phủ Anh phải chặt một vụ ra gì trước khi rời đi.
Đừng nhìn vào thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản hiện tại xanh như tàu lá chuối, nhưng vào năm 1997, chính phủ Anh thu về được một mớ liền vỗ m.ô.n.g rời đi. Đợt đó số người xếp hàng lên sân thượng để nhảy lầu không đếm xuể.
Hiện tại đầu tư vào thị trường bất động sản và chứng khoán ở Hồng Kông giống như năm 1912 dùng d.a.o tự thiến làm thái giám, năm 1949 gia nhập chính phủ Quốc gia, hết may mắn, sớm muộn gì cũng phải xếp hàng trên sân thượng.
Đương nhiên, anh ta thích đầu cơ hay không, Lâm Bạch Thanh không nhân từ đến vậy, cũng sẽ không cố ý nhắc nhở Cố Vệ Quốc. Cũng tình cờ gặp được Cố Vệ Quốc, Lâm Bạch Thanh vẫn còn có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ta.
Bây giờ Linh Đan Đường đã là của cô rồi, Lâm Bạch Thanh cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Cố nữa, trừ linh vị của sư phụ, những linh vị khác cô không muốn cúng nữa, vừa hay tình cờ gần đây có một vài bệnh nhân nước N đến đây, có liên quan tới nhà học Cố, phải mổ mủ và lấy sẹo.
Đồng thời, cô cũng cần sự ủng hộ của Cố Vệ Quốc
Nhưng nếu muốn làm rõ sự việc thì phải tìm Cố Ngao Cương trước đã, cô hỏi: “Vệ Quốc, gần đây cậu có gặp Ngao Cương không?”
Cố Vệ Quốc lấy một điếu xì gà trong túi ra, châm lửa, nói: “Nó cũng ở Hồng Kông, được một công ty nước Đ cử đi nước ngoài, lương một trăm nghìn một năm, nhưng ít tiền đó không khiến ai giàu lên được, gần đây nó cũng học theo tôi chơi cổ phiếu đây.”
Trước đây Cố Ngao Cương đã nói rằng bản thân sẽ được phái đến Trung Quốc, có vẻ như anh ta đã được phái đến Hồng Kông trước rồi.
“Có phải cậu ta luôn dắt theo một đứa trẻ không?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
Cố Vệ Quốc nói: “Không có, nó còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con cái.”
Nửa năm trước khi phẫu thuật cho bé Matsumaru, Cố Ngao Cương đã uy h.i.ế.p nói sẽ âm thầm mang bé Matsumaru đi, xem ra anh ta chỉ nói mấy câu đao to búa lớn, không dám lặng lẽ mang đứa nhỏ đi, nếu không người nước N cũng sẽ không đến trộm đơn thuốc mà sẽ đổi thành hỏi anh ta.
Điều này chúng minh rằng đầu óc anh ta vẫn còn sáng suốt, không có bị ngu.
“Đưa danh thiếp cho tôi đi, gần gây nếu cậu không đi, có việc gì tôi sẽ liên lạc với cậu.” Lâm Bạch Thanh nói.