Phó viện trưởng Thôi tỏ vẻ dĩ nhiên: “Nếu Khánh Nghi còn sống, tôi sẽ tổ chức một buổi để toàn bộ bạn học xin lỗi bà ấy, nhưng… ây da, tiếc là bà ấy.”
Thực ra cũng giống như năm đó Kiều Mạch Tuệ suýt nữa đánh c.h.ế.t Liễu Liên Chi.
Nhưng muốn bà ta xin lỗi á hả, còn lâu.
Bà ta luôn cho rằng mình là nạn nhân của thời đại, hơn nữa không chỉ bà ta, không có một ai trong số những vị tướng trẻ tuổi từng phê phán người khác hồi đó sẽ tự kiểm điểm hay xin lỗi, tất cả đều tự cho mình là nạn nhân mỗi khi bọn họ đề cập đến nó.
Vì vậy, đừng nhìn vị phó viện trưởng Thôi dõng dạc như thế này, nhưng xin lỗi là việc không thể xảy ra, nếu Khánh Nghi thật sự trở lại, sẽ không ai đứng ra xin lỗi bà ấy đâu.
Bởi vì vẫn chưa đến nước M, cũng chưa thể xác định liệu Khánh Nghi có còn sống hay không, thêm vào lo sợ việc Thẩm Khánh Hà không thận trọng, để lộ thông tin sẽ gây ra d.a.o động tâm lý cho bà ngoại, Lâm Bạch Thanh tạm thời không nói chuyện này ra.
Nhưng những lời tự phụ không ngớt của phó viện trưởng Thôi đã khiến Lâm Bạch Thanh rất háo hức trông đợi sau khi Thẩm Khánh Nghi trở lại, đến buổi gặp mặt của các bạn học mà ông ta nói đến. Cô nói: “Phó viện trưởng Thôi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu có một ngày Thẩm Khánh Nghi thật sự quay về, tôi nghĩ bà ấy sẽ mong chờ buổi gặp mặt xin lỗi của các bạn học đó.”
“Nếu bà ấy thực sự trở lại, tổ chức buổi gặp mặt thì để tôi, tôi sẽ trả tiền!” Phó viện trưởng Thôi nói.
Nhưng dù ông ta nói hay như thế nào đi chăng nữa, Lâm Bạch Thanh cũng sẽ không để ông ta thực hiện việc thiết kế kiến trúc, cô không quan tâm đến người này và cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với ông ta.
Hôm nay vừa hay đúng là một ngày hiếm hoi Cố Bồi ở nhà, Lâm Bạch Thanh đã đặt mua thịt bò và viên chả trên chợ, chuẩn bị làm món thịt bò hầm Đông Hải ngon nhất để ăn lẩu.
Sau khi chọn mua vài miếng thịt bò, nhờ người chủ cửa hàng giúp làm sạch, sau đó dùng con d.a.o sắc bén cắt thành những lát thịt bò mỏng như cánh ve, quay về nhà, chỉ cần dùng gừng tươi, cây hồi, quả nhục đậu khấu và thảo quả làm nền, hầm một nồi súp xương bò, kèm theo củ cải trắng, đậu hũ, cải thảo và mì sợi để nhúng với thịt bò cắt mỏng.
Lâm Bạch Thanh thích dùng sốt sa tế để chấm, ban đầu còn lo rằng Cố Bồi sẽ ăn không quen, Lâm Bạch Thanh đã chuẩn bị nước sốt cà chua cho anh, nhưng cô đi ra khỏi bàn, chỉ chấm mỗi sốt sa tế cho đưa cho Cố Bùi thử một miếng, anh ngay lập tức từ bỏ mùi cà chua mà anh thích nhất.
Trong ngày đông lạnh lẽo, buổi trưa hai vợ chồng đứng quanh bếp than tổ ong ăn lẩu, ăn rất say sưa.
Khi ăn xong, Cố Bồi đi rửa chén, Lâm Bạch Thanh cuối tuần thường quen nghỉ trưa, vừa mới nằm xuống giường thì nghe thấy tiếng điện thoại, cô nhìn thấy là Liễu Yến gọi liền đi ra khỏi nhà, chuẩn bị đến dược đường để gọi lại.
Kết quả vừa đến đến giao lộ thì đã thấy thấy Liễu Yến đang đứng bên cạnh xe, đang chờ cô. Anh ta đã đổi xe, lần này anh ta lái một chiếc Mercedes-Benz hoàn toàn mới.
Dáng người anh ta cao lớn, da mặc dù có đen chút, nhưng áo sơ mi màu xanh dương kết hợp với áo khoác xanh thẫm, kính mắt đeo vào, cảm giác toàn bộ người đều đậm chất lãng tử, không giống một nhà thiết kế chút nào, mà trông giống một ông trùm trên phố.
Liễu Yến nhấc một rổ trứng gà đỏ từ trong xe ra, nói: “Tôi đặc biệt đến thông báo cho cô biết, hôm qua chị dâu tôi sinh con rồi, là một bé gái, nặng bảy cân tám lạng, đôi mắt rất to, ngay khi sinh ra đã mở mắt rồi, còn là mắt hai mí nữa.”
Dự đoán ngày sinh của bà Liễu cũng gần kề, Lâm Bạch Thanh cũng đang đợi, cô sớm đoán rằng cô bà Lâm sẽ sinh con gái, trong lòng thầm vui mừng nhưng cô cũng lo lắng một chút: “Khi anh trai anh thấy là con gái, có lẽ sẽ rất thất vọng phải không?”
Liễu Yến nói: “Lúc đầu ảnh thật sự hơi thất vọng, nhưng vào sáng nay, giá gỗ trầm trên thị trường quốc tế tăng gấp đôi, nếu cô là ảnh, cô có dám thể hiện là mình thất vọng không?”
Ban đầu cả nhà họ Liễu đều hơi thất vọng khi biết là con gái. Nhưng quý nữ nhà người ta lại khiến mọi người nở mày nở mặt, ngay khi chào đời đã mang theo tài lộc đến rồi.
Liễu Yến tiếp tục: “Anh trai tôi muốn gửi lời với cô, sau này để đứa nhỏ nó bái hai vợ chồng nhà cô làm cha mẹ nuôi đi. Khi đến trăm ngày, chúng tôi sẽ đến nhà cô tổ chức lễ nhận thân, mong cô đừng từ chối.”
Lâm Bạch Thanh từng chữa trị rất nhiều trẻ con trong kiếp trước nhưng chưa làm mẹ nuôi cho đứa nhỏ nào bao giờ, tất nhiên cô rất vui vẻ: “Được thôi!” Cô rất hy vọng được ôm cô bé xinh đẹp do mình cố gắng giữ lại.
Cũng gặp mặt rồi, cô nói về việc Cung tiêu xã cho Liễu Yến, nói: ” Hay là anh Liễu anh hãy thử đi, hãy thiết kế một bản thiết kế mới cho chúng tôi, có thể táo bạo, tiên phong, không cần quan tâm đến chi phí nguyên vật liệu nhưng phải độc đáo và đẹp mắt.”