Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ngay ngày anh vừa về, đã làm hơi mạnh tay và để lại không ít vết thâm tím trên người cô, sau đó thì anh không dám chạm vào cô nữa. Anh biết cô không dùng thuốc Tây thế nên không đưa thuốc cho cô, nhưng hàng ngày anh sẽ luôn quay lại kiểm tra thử.

Thực ra nếu Lâm Bạch Thanh tự châm cứu cho chính mình, lưu thông m.á.u cũng có thể tiêu bớt, nhưng cô quá bận, không lo đến nó được, vết thâm biến mất chậm hơn còn vì da cô khá mỏng, trước tiên chúng sẽ biến thành một mảng lớn màu vàng, hiện giờ đã chuyển sang màu nâu.

Cố Bồi nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận vuốt ve, hỏi: “Thật sự không cần thoa thuốc sao?”

“Không cần, thật sự không đau mà, không tin thì anh nhéo một cái đi.” Lâm Bạch Thanh muốn kéo tay anh nắm lấy mình.

Tất nhiên Cố Bồi nào nỡ nhéo vợ, anh cân nhắc một lúc lâu, có lẽ tự thấy rằng có thể được rồi, anh đứng dậy tắt đèn, vươn tay muốn lấy bao.

Mà Lâm Bạch Thanh đã ấp ủ một việc muốn nói với chồng từ lâu, cô bỗng hỏi: “Cố Bồi, anh từng nghĩ đến việc có con chưa?”

Việc đột ngột gọi cả họ tên ra như thế này, Cố Bồi thiếu chút nữa là hồn bay phách lạc: “Em mang thai rồi?”

Họ đã “làm” tổng cộng hai lần, mà còn vì anh quá vội vàng, không có sử dụng biện pháp tránh thai nào.

Cố Bồi nghĩ rằng cô đã mang thai, trong khoảnh khắc đó, đã nghĩ được bảy, tám cái tên cho em bé rồi.

“Không có, em chỉ muốn thảo luận về việc có con với anh thôi.” Lâm Bạch Thanh vội nói.

Dừng một lúc, cô lại nói: “Em đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, đời này em không muốn có con, vì vậy em sẽ không sinh con đâu…, em nghĩ… nếu… ly hôn…”

Nghe hơi thở của Cố Bồi càng ngày càng lạnh, cô nhanh chóng nói tiếp: “Dù cho chúng ta ly hôn, em sẽ không để anh bị thiệt đâu.”

Hai người đã kết hôn hơn nửa năm rồi, tất nhiên hoàn cảnh thay đổi, hiện tại Lâm Bạch Thanh mới là bên chủ động.

Dù Cố Bồi đã nói những lời huyên thuyên trước khi kết hôn rằng dù cả hai có con hay không, cô thậm chí có thể đưa Linh Đan Đường theo. Nhưng hiện tại Lâm Bạch Thanh có bà ngoại giàu có chống lưng, nếu thật sự muốn ly hôn, cô nhất định sẽ bồi thường cho Cố Bồi, không để anh phải thiệt.

Còn về việc có con, không phải Lâm Bạch Thanh không muốn sinh.

Mà là kiếp trước không phải là cô chưa từng bị giày vò, cô là bác sĩ, trong tình trạng chồng có mấy đứa con rơi bên ngoài, cô không những đã tự chữa trị cho mình cũng đã tìm đến sự giúp đỡ của tây y, nhưng cô vẫn không thể mang thai.

Mẹ chồng hối đẻ, áp lực từ những người xung quanh, sự thất vọng ngày một nhiều của chồng Lâm Bạch Thanh đã trải nghiệm qua hết.

Cố Bồi có một điểm lợi là anh không quá thân thiết với mẹ và các anh, thế nên không bị áp lực từ việc hối thúc phải có con từ gia đình.

Mà ở kiếp trước anh cũng không có con, ngày đó Lâm Bạch Thanh kiên định chọn anh cũng là vì để không can thiệp vào hôn nhân và quỹ đạo tình cảm ban đầu của anh em nhà họ Cố.

Nhưng Cố Bồi rất tốt, đối xử với cô cũng rất tốt, mặc dù anh chưa bao giờ thể hiện rõ ý muốn muốn có con, nhưng Lâm Bạch Thanh phải đưa quyền quyết định có muốn có con hay không cho bản thân Cố Bồi, để anh tự quyết định.

Cố Bồi suy nghĩ một lúc: “Em đang lo lắng bản thân không chăm sóc tốt cho con sao? Anh thấy mình đủ khả năng làm một người cha, em không cần lo về vấn đề này.”

Lâm Bạch Thanh: “……” lại nói: “Em sợ cơ thể biến dạng, bản thân trở nên xấu xí, em không muốn sinh con.”

Cố Bồi nói: “Chỉ cần kiểm soát chế độ ăn uống và luyện tập hợp lý trong thời kỳ mang thai, cơ thể của em sẽ không bị thay đổi đâu, em không cần phải lo lắng về vấn đề này. Nếu thật sự sinh con, anh sẽ tìm hiểu kỹ càng trước.”

Lâm Bạch Thanh hơi hoảng, trong lòng Cố Bồi vẫn muốn có con ư, đã chuẩn bị kế hoạch cho việc cô mang thai rồi?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không thể nào nói kiếp trước muốn thụ thai suốt mười năm mà không được, cho nên cô dứt khoát nói: “Dù sao em cũng không muốn sinh, nếu anh nhất quyết muốn có con, chúng ta vẫn nên ly hôn đi.”

Cỗ Bồi nghĩ suy một lúc: “Có phải là em thích người khác rồi không?”

Anh đang nghĩ gì thế, trong lòng của Lâm Bạch Thanh chỉ có y trung y, cô muốn thúc đẩy văn hóa y học truyền thống phát triển.

Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên vai cô, dịu dàng nói như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ngay cả khi em có thích người khác cũng không được đâu, hôn nhân quân sự rất khó ly hôn đó, tối nay anh sẽ không chạm vào em nữa, ngủ đi.”

Lâm Bạch Thanh tức đến mức hận không thể mọc ra tám cái miệng trên người để giải thích nhưng Cố Bồi đã không nghe nữa, anh quay lưng ngủ mất rồi.

Advertisement
';
Advertisement