Ngày hôm sau là chủ nhật.
Mà hôm nay, Liễu Liên Chi đã mời Thôi Bình: phó viện trưởng của Viện Thiết kế Đông Hải đến quy hoạch cho tòa nhà của Cung tiêu xã.
Vì bà ấy phải chuẩn bị về vấn đề tàn dư kim loại nặng còn sót lại trong thuốc đông y pha sẵn, đi Hồng Kông mua sách, mời chuyên gia nên không đến, bà ấy giao nhiệm vụ cho Cỗ Bồi và Lâm Bạch Thanh phụ trách tiếp đón phó viện trưởng Thôi và thảo luận về dự án phát triển toàn bộ toà nhà.
Có một bà ngoại quyền lực, cả đời này Lâm Bạch Thanh không thể khởi nghiệp, cũng không thể làm người phụ nữ mạnh mẽ. Bởi vì Liễu Liên Chi đã có kế hoạch từ ngày biết về thân thế của cô rồi, bà ấy muốn xây một bệnh viện ở đối diện Linh Đan Đường.
Cô nói chuyện với phó viện trưởng Thôi, cũng là muốn quy hoạch toàn bộ địa điểm theo hình thức một bệnh viện kiểu Trung Quốc.
Nói rõ hơn, miếng đất của Cung tiêu xã là được mua cho Lâm Bạch Thanh, tòa nhà cũng là được xây cho cô.
Tất nhiên, Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh, hai bác sĩ trung y và tây y, Liễu Liên Chi thế là đã nhờ họ hai người thảo luận với phó viện trưởng Thôi, xem cách xây dựng toàn bộ khu đất sao cho hợp lý hơn.
Thẩm Khánh Hà đến sớm, trong khi phó viện trưởng Thôi còn vẫn chưa đến, Lâm Bạch Thanh thương lượng với Thẩm Khánh Hà: “Hay là chúng ta không tìm phó viện trưởng Thôi nữa, tìm Liễu Yến đi, Linh Đan Đường của chúng cháu chính là do anh ta thiết kế đó.”
Nếu như làm theo ý của cô, cô hy vọng rằng Liễu Yến có thể thiết kế toà nhà theo phong cách Tân Trung Quốc, đơn giản và mới lạ.
Thẩm Khánh Hà cười nói: “Bà ngoại cháu cũng cho rằng Liễu Yến làm rất tốt, nhưng Thôi Bình lại chủ động tìm đến nhờ tụi dì giúp ông ấy làm công trình để có thành tích, ông ấy và mẹ cháu là bạn cấp ba đấy, hơn nữa đối xử với mẹ cháu cũng rất tốt, dù sao cũng chưa từng mắng bà ấy, chưa từng đấu tố bà ấy, niệm chút ân tình này nên bà ngoại cháu cũng đồng ý.”
Thôi Bình là cấp trên của Liễu Yến, mà thân phận khác của ông ta là bạn học cấp ba của Thẩm Khánh Nghi, hơn nữa, ông ta là người duy nhất trong đám bạn học không phê bình Thẩm Khánh Nghi, thậm chí còn chưa từng mắng bà ấy một câu.
Nói cách khác, nhóm người từng phê bình, đấu tố cô Cả Thẩm hiện tại đã trở thành trụ cột vững vàng, lực lượng trung kiên của xã hội, họ không chỉ là phó giám đốc mà còn là cán bộ cấp phòng trong các cơ quan.
Nhưng bây giờ xã hội dù rất quan trọng quyền lực, nhưng càng quan trọng tiền nhiều hơn, mà với sự trở lại của Liễu Liên Chi, còn cần phải bơm vốn để xây dựng bất động sản trong khu thương mại, cho dù là quản lý đầu tư, xây dựng, cục thuế, ai cũng muốn kiếm một ít chính tích từ bà ấy.
Nhưng bấm tay thử tính xem, trong số những người đã ngoài bốn mươi ấy, phàm là người có nhận thức, năm đó ai mà không giơ nắm đ.ấ.m mắng Thẩm Khánh Nghi là trụy lạc, đồi truỵ, cô Cả của giai cấp tư sản?
Hơn nữa, có rất nhiều người phỉ nhổ và vung nắm vào bà ấy, họ muốn đến nhưng lại không có mặt mũi và xấu hổ không dám đến.
Phong thuỷ luân hồi, ai biết rằng hai mươi năm sau, “chưa bao giờ mắng cô Cả Thẩm Khánh Nghi” lại có thể trở thành một điều đáng để biểu dương, một điều đáng tự hào để ghi vào sổ sách.
Một lúc sau, phó viện trưởng Thôi lái xe đến Viện Thiết kế, còn mang theo mấy kiến trúc sư.
“Khánh Hà, đã lâu không gặp.” Bắt tay Thẩm Khánh Hà xong, ông ta lại nhìn Cố Bồi, mặc dù không quen biết anh nhưng anh cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tài giỏi, nhìn thôi cũng anh biết không phải người bình thường, vội vàng bắt tay ngay.
Lâm Bạch Thanh còn trẻ, ông ta cũng không biết thân phận của cô là gì, vì nhìn cô dáng vẻ ngoan ngoãn nên ông ta tưởng cô là thư ký của Thẩm Khánh Hà, viện trưởng Thôi cũng chỉ gật đầu đại.
Lâm Bạch Thanh cũng muốn thử trình độ của ông ta nên hỏi phó viện trưởng Thôi: “Nếu chúng tôi muốn phong cách Tân Trung Quốc, ông có mẫu kiến trúc nào tốt một chút có thể cho chúng tôi tham khảo không?”
Phó viện trưởng Thôi nói: “Trùng hợp quá, gần đây, nhà máy rượu Tây Phượng muốn thiết kế một tòa nhà mới. Cô có biết chúng tôi sẽ chuẩn bị làm như thế nào không?”
Ông ta ra hiệu cho kiến trúc sư đến giải thích, một kiến trúc sư tiến lên trước nói: “Chúng tôi chuẩn bị xây cả tòa nhà 20 tầng theo hình hũ rượu, cô có thấy nó có phong cách rất Trung Quốc không?”
Một nhà thiết kế khác nói: “Hơn nữa chúng tôi dự định mạ vàng một con rồng trên hũ rượu, tổng thể quấn quanh toàn bộ hũ, tạo cảm giác rượu có mùi như rồng, tiên khí bay bay, đó sẽ là phong cách Trung Quốc không có gì sánh được.”
Dù chưa xem bản vẽ thiết kế đã hoàn thiện của tòa nhà hũ rượu nhưng chỉ cần nghe miêu tả thôi, Cố Bồi đã ngây người, Lâm Bạch Thanh cũng sững sờ tại chỗ, suýt nữa thì rớt quai hàm.