Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Nhưng Lâm Bạch Thanh lại không nhắc về chuyền này, bởi vì Cố Bồi đang làm cải cách ở bệnh viện quân y, anh đang lãnh đạo một nhóm cải cách nhỏ, là nhân vật đang đứng đầu gió ngọn sóng, việc giúp đỡ đánh tiếng để đổi tên còn được, nhưng nếu can thiệp vào biên chế có thể sẽ bị người khác nắm thóp, hiện tại thì không sao, về sau khi chọn viện trưởng không chừng sẽ có người nhắc lại.

Vì vậy, cô nói: “Nếu lấy không được biên chế thì thôi vậy, quay lại Linh Đan Đường làm việc đi.”

Có biên chế tất nhiên là tốt, nhưng nếu không có biên chế, thật ra quay lại Linh Đan Đường cũng không tồi.

Khi Tiểu Thanh học trở thành y tá, ước mơ ban đầu của cô ấy là giúp chị gái mà, vì vậy cô ấy chỉ buồn một chút, ngay sau đó lại vui vẻ lại: “Được, nếu không có biến chế thì em quay lại Linh Đan Đường, làm việc giúp chị và đàn anh Mộc!”

Đợi anh rể tắm xong, Tiểu Thanh cũng đi tắm rồi đi ngủ.

Lâm Bạch Thanh tắm rửa xong xuôi quay lại, cầm bức ảnh của Thẩm Khánh Nghi ngắm nghía, rồi nhìn danh thiếp đầy ngạo nghễ của Sở Thanh Tập, không khỏi cảm thán, chú Hai không hổ là người có lòng dạ thâm sâu tính kế cả Sở Xuân Đình!

Một tấm ảnh, ông ta cũng không nói đó có phải là Thẩm Khánh Nghi hay không, ông ta chắt lọc mọi thông tin trên bức ảnh một cách hoàn hảo, có thể nói là tỉ mỉ, thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của Lâm Bạch Thanh, khiến cô không thể không đi nước M một chuyến.

Cố Bồi thu tấm ảnh lại, nói: “Nếu em thực sự muốn đi, có lẽ bệnh viện quân y sẽ phê chuẩn, nhưng nếu anh không đi cùng em, có phải em sẽ gặp nguy hiểm hay không?”

Liễu Liên Chi chăm sóc cháu gái cẩn thận, âm thầm quan tâm. Nhưng Sở Xuân Đình lại chiều chuộng cưỡng ép một cách lố lăng, đánh trống khua chiêng.

Lâm Bạch Thanh còn không thèm nhận ông ta nhưng ông ta lại đã vội vã khoe khoang với con trai rằng sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cô.

Hiện tại Sở Thanh Tập đang cạnh tranh về pháp luật với cháu gái, người ta gửi tấm ảnh qua thôi, ngay lập tức ông ta từ khách thành chủ, chiếm thế thượng phong. Thực ra vừa nãy Cố Bồi hơi không vui.

Muốn cứu người, tất nhiên các bác sĩ phải sử dụng tất cả các y thuật của họ, không nên keo kiệt. Nhưng khi Lâm Bạch Thanh gửi nửa sau bài thuốc qua đó, bệnh của đứa nhỏ được chữa khỏi, vậy Sở Thanh Tập còn sợ gì nữa?

Nếu Sở Thanh Tập có tính cách giống như Trương Tử Cường và Phàn Ỷ Mộng thì liệu có g.i.ế.c người diệt khẩu không?

Vì vậy, nhìn từ mặt lý tính, việc cứu đứa trẻ là đương nhiên, nhưng từ mặt cảm tính, Cố Bồi thấy vợ đưa đơn thuốc quá dễ dàng, tiết lộ quân bài chủ chốt của mình quá vội vàng.

Nghe chồng nói vậy, Lâm Bạch Thanh nói: “Đừng lo, bệnh của đứa trẻ đó không đơn giản như vậy đâu.”

Lại hỏi: “Thường xuyên đột nhiên nôn mửa vào giữa đêm khi ngủ, theo đánh giá của y học phương Tây các anh, anh nghĩ nguyên nhân bệnh nằm ở đâu?”

Cố Bồi do dự: “Có lẽ nằm ở tuyến yên, thế nên anh đã suy đoán nó có thể là bệnh động kinh, nhưng não bộ có biến chứng, đáng lí bác sĩ của nước M sẽ tìm ra được mới đúng.”

“Đó là lý do tại sao trung y tụi em thường nói về việc chữa bệnh trước khi bệnh xảy ra. Não của đứa trẻ có thể có chuyển biến bệnh, nhưng hiện tại vẫn chưa đạt được mức độ máy móc có thể kiểm tra, điều trị theo hướng đả thông kinh mạch dạ dày cũng chỉ có thể điều trị bề nổi, nhưng nguyên nhân bệnh của đứa trẻ có lẽ sẽ phải sau một thời gian mới lộ ra ngoài.” Lâm Bạch Thanh nói: “Bệnh không dễ chữa như vậy, sớm muộn gì chú ấy sẽ phải cầu cứu chúng ta.”

Còn liên quan đến bệnh lý não, thật ra không chỉ Lâm Bạch Thanh không thể chữa, chú Hai của cô là thần tiên tại thế, là nhà tiên tri sống cũng phải bất lực, chỉ có những bác sĩ tài ba như Cố Bồi mới có thể chữa được.

Sở Thanh Tập giỏi trong việc chơi trò gian manh, nhưng người chơi trò gian manh sẽ bị trời phạt.

Ông ta tự xưng là nhà tiên tri, muốn đùa giỡn người khác, nhưng bệnh của con gái ông ta mãi không thể chữa khỏi chỉ bằng những đơn thuốc thông thường. Nếu ông ta dám động vào cô, ngoài việc tạo thêm nghiệt cho mình thì không có lợi ích gì khác.

Lúc thì nghĩ về việc của một số bệnh nhân nước N, lúc thì nghĩ về căn bệnh của người em họ chưa từng gặp mặt, Lâm Bạch Thanh bỗng thấy trên vai nhột nhột, nhìn sang, là Cố Bồi đang nhìn chằm chằm vào cổ của cô.

Sống mũi của anh dưới ánh đèn trở nên rõ ràng hơn, lông mi rất dài, dày, dưới ánh đèn khẽ run run, giống như chiếc quạt.

Anh nhìn vào vai cô, giống như một đứa trẻ đang thèm kẹo.

Lâm Bạch Thanh hiểu ngay ý đồ của người đàn ông này, cất bức ảnh vào, nhẹ nhàng nói: “Đã hoàn toàn khỏi rồi mà.”

Advertisement
';
Advertisement