Đến nhà, Lâm Bạch Thanh đưa cho Cố Bồi bức ảnh trước, để anh nhìn dòng chữ nhỏ nhỏ trên quần áo của Thẩm Khánh Nghi, xác định đó là ngôn ngữ nào, xem rốt cuộc Thẩm Khánh Nghi đang ở đâu.
Cố Bồi cũng nghĩ đó là tiếng nước Đ, nhưng chữ quá nhỏ lại còn nằm ở trên quần áo, nếm gấp làm mờ khiến anh cũng không rõ hàng chữ cái đó cuối cùng là gì, nhưng có thể xác định được rằng đây là môi trường phòng thí nghiệm dược.
Vì vậy, có một điều có thể chắc chắn, Thẩm Khánh Nghi không những còn sống mà còn giống như Lâm Bạch Thanh đã tưởng tượng, là kiểu tốt nhất trong tất cả các loại khả năng, trải qua cuộc sống yên bình ở một góc trời nào đó, có lẽ cũng rất hạnh phúc.
Nhìn vào nét mặt yên bình của bà ấy, Lâm Bạch Thanh đoán có thể bà ấy đã tái hôn và có một gia đình khác rồi.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghĩ có lẽ Thẩm Khánh Nghi cũng giống như Sở Thanh Tập, bởi vì năm đó chịu áp bức quá nặng nề ở trong nước, tim cũng nguội lạnh nên ra nước ngoài xong dứt khoát không liên lạc với ai, cũng không quay về.
Tuy nhiên, khả năng này không lớn lắm.
Khả năng lớn hơn, mặc dù có chút m.á.u chó nhưng hợp lý đó là có thể Thẩm Khánh Nghi đã thực sự mất trí nhớ. Đây cũng là khả năng có thể nhất, nó tốt đến nỗi thậm chí Lâm Bạch Thanh còn không muốn đến làm phiền cuộc sống bình yên của bà ấy.
Khi Tiểu Thanh nghe cô phân tích xong, nói: “Chúng ta sẽ kể mọi việc cho bà Liễu vào ngày mai, sau đó chúng ta cùng đi tìm người.”
Lâm Bạch Thanh bị em gái làm giật mình, vội vàng nói: “Nói thì phải nói rồi đó, nhưng phải để chị nói, hơn nữa còn phải chuẩn bị thuốc xong mới nói được. Em không được nói loạn lên đấy, không thì bà ngoại lên cơn tức ngực không thở được thì chẳng còn gì rồi.”
Không phải nói chắc chắn Thẩm Khánh Nghi còn sống, Lâm Bạch Thanh lại nhẫn tâm không nói cho bà ngoại.
Trước tiên, Sở Thanh Tập không phải người tốt gì.
Việc ông ta có nói dối hay không, hiện tại Thẩm Khánh Nghi có còn sống hay không, điều này vẫn chưa thể xác định.
Hơn nữa, dù là niềm vui hoặc nỗi đau, chúng đều là thử thách lớn với tim của Liễu Liên Chi.
Mấy lần trước khi kể cho bà ấy về chuyện của mình, Lâm Bạch Thanh luôn có một trợ lý rất đắc lực bên cạnh, còn có kim châm, Mã Hàm Thiết châm, và Tô Hợp Hương hoàn cuối cùng của năm 49 để giúp cho bà ấy vượt qua.
Chính như vậy, ngày đó Lâm Bạch Thanh còn thiếu chút nữa là tiễn bà ngoại lên đường luôn rồi.
Nếu muốn nói về tin tức của Thẩm Khánh Nghi, cũng phải thật sự chắc chắn rõ ràng rằng bà ấy vẫn còn sống, hơn nữa có thể đưa bà ấy đến trước mặt Liễu Liên Chi và phải chuẩn bị thuốc và bác sĩ sẵn sàng mới có thể nói cho bà ấy biết.
Nếu không, một khi nói tin tức này ra có thể khiến Liễu Liên Chi “đi” ngay lập tức.
Nghe nói vậy, Tiểu Thanh liếc nhìn anh rể, nói tiếp: “Chị, chị phải đi một chuyến ra ngoài nước tìm người đi, giờ chị còn chưa có hộ chiếu, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh thẻ, hiện tại nếu muốn xuất ngoại đều cần phải xin cấp hộ chiếu và visa trước.”
Đây là những năm chín mươi, mọi người muốn xuất ngoại như phát điên, trước cửa Cục Cảnh sát và Lãnh sự quán luôn có đoàn người đứng xếp hàng dài.
Nếu Lâm Bạch Thanh muốn xuất ngoại thì còn có một vấn đề rắc rối nữa, cô nhìn Cố Bồi: “Kiểu như em thì có thể xuất ngoại không?”
Về việc người thân của anh có thể xuất ngoại không, chính Cố Bồi cũng không biết, anh phải đi hỏi đã.
Anh nói: “Ngày mai nhé, đợi anh tìm hiểu thông tin liên quan xong anh sẽ gọi cho em.”
Tiểu Thanh lắc tay chị gái: “Chị ơi, nếu được thì chúng ta đi cùng nhau đi, từ ngày mai em sẽ bắt đầu học tiếng Anh.”
Nếu Lâm Bạch Thanh có thể xuất ngoại, cô cũng rất muốn dẫn em gái theo, nhưng nếu cô ấy được chuyển thành chính thức thì có thể gia nhập vào biên chế quân y của quân đội, vậy thì sẽ không thể xuất ngoại được.
Hôm nay vừa hay đang rảnh, Lâm Bạch Thanh hỏi: “Em đã được chuyển thành chính thức chưa, biên chế thì sao, đã có kết quả chưa?”
Tiểu Thanh liếc nhanh Cố Bồi, thở dài nói: “Nghe nói năm nay chỉ có ba vị trí, chắc chắn không có em rồi.”
Làm y tá tại bệnh viện quân y, giữa có biên chế và không có biên chế có sự khác biệt rất lớn. Y tá quân y có biên chế có phúc lợi cao, đãi ngộ cũng tốt, còn có thể thăng tiến trong tương lai nữa.
Nhưng nếu không vào được biên chế, thậm chí không có tiền lương hưu, vậy thì chẳng thà quay lại làm việc tại Linh Đan Đường cùng cô. Tất nhiên hiện tại việc có biên chế của quân đội không dễ dàng chút nào.
Ý của Tiểu Thanh khi nhìn Cố Bồi, có vẻ như muốn xem xem anh rể có thể giúp mình được không.