Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Dược đường có nhiều bệnh nhân, Lâm Bạch Thanh không thể chỉ nhìn kỹ mỗi một người. Lúc đầu cô cũng không thấy có gì nhưng nhìn ông lão tập tễnh kia, ánh mắt chuyển đến chân vòng kiềng của ông ấy, cô phát hiện điều không hợp lý: “Đó là một ông lão người nước N.”

Thể hình của người nước N không giống với người Trung Quốc. Bởi vì họ thường xuyên ngồi xếp bằng, hoặc là ngồi quỳ. Khi đến tuổi già, đầu gối sẽ có độ cong rõ ràng, thường gọi là chân vòng kiềng, họ bước đi cũng không giống với người Trung Quốc.

Lâm Bạch Thanh nhớ ra ông lão này bị câm, lại nghĩ một hồi cũng nhớ tới trong khoảng thời gian này dược đường từng xuất hiện ba người bị câm. Hơn nữa trùng hợp đều là ba ông lão bị bệnh đục thủy tinh thể.

Cô bừng tỉnh: “Mấy ông lão này vốn không bị câm. Bọn họ không biết nói tiếng Trung cho nên mới giả bộ bị câm.”

Cố Bồi nói: “Có lẽ anh đoán không sai, bọn họ cũng giống như bé Matsumaru, hẳn là nạn nhân của một loại thuốc nào đó. Bởi vì dùng một loại thuốc nào đó mới dẫn đến bệnh đục thủy tinh thể, mà phương thuốc trị liệu bệnh đục thủy tinh thể em đã từng thử với bé Matsumaru, cực kỳ hữu hiệu. Cho nên mấy người này nghe thấy tin tức, đặc biệt tìm đến chữa bệnh.”

Đúng vậy, hơn ba tháng trước, Lâm Bạch Thanh đã từng châm cứu cho con trai Cố Ngao Cương là bé Matsumaru. Sau đó đứa bé kia làm giải phẫu ở bệnh viện quân y, sau đó ở lại bệnh viện quân y hơn một tháng. Sau đó cậu bé đi đâu, Lâm Bạch Thanh cũng không hỏi.

Nhưng khi đó cô phát hiện bởi vì dùng thuốc mà cậu bé bị đục thủy tinh thể khi còn nhỏ, vì thế thuận tay điều trị giúp cậu bé.

Cho nên không phải đàn anh đụng vào hội người câm mà là người nước N đến chữa bệnh đều biết Linh Đan Đường có quy tắc không chữa trị cho người nước N. Cho nên bọn họ không dám phơi bày thân phận, mỗi người đều làm ra vẻ như là bị câm.

Đương nhiên hai người phải đi theo, đi xem thử rốt cuộc ông lão này có lai lịch gì?

Bởi vì đôi mắt của ông lão không còn tốt, đi rất chậm, cũng không băng qua đường, mò mẫm cả đường đi thẳng đến trước cửa một nhà khách Củng Môn mới ngừng lại. Có một bà lão cũng có chân vòng kiềng giống ông lão đang chờ ông ấy.

Bà ấy đỡ lấy ông lão nước N, hai người run rẩy tiến vào nhà khách.

Tối hôm nay Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi còn hẹn Điền Trung Bái ăn cơm, cho nên họ cũng nhanh chóng trở về. Hai người lái xe đi đến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.

Cố Bồi lên xe, đưa kem dưỡng tay cho Lâm Bạch Thanh trước, sau đó mới nói: “Anh thấy ông lão kia không giống bác sĩ. Nhưng quan điểm của anh không chắc đã chính xác. Em có thấy giống anh hay không? Nếu như phải, có phải ông ấy mượn cớ bị bệnh đến Linh Đan Đường trộm kỹ thuật hoặc là trộm đồ dùng châm cứu hay không?”

Nếu quả thật như vậy, Cố Bồi sẽ thấy trộm một bộ kim châm cứu, trộm kỹ thuật là chuyện rất buồn cười. Bởi vì kỹ thuật y học nên được chia sẻ với toàn nhân loại, bác sĩ nào cũng có tư cách học tập.

Tất cả đồ dùng chữa bệnh cũng có thể bị thay thế.

Cho đến lúc trở về nước, đồng hành cùng Lâm Bạch Thanh suốt cả chặng đường từ tiếp nhận dược đường cho đến tu sửa, lại tới khai trương, anh mới hiểu rõ vì sao thuốc trung y lại có phương thuốc bí mật. Mỗi dược đường, mỗi phòng khám đều sẽ có phương thuốc độc môn của mình.

Mà có một người hàng xóm chuyên đánh cắp thành quả y học như nước N, sau đó lại tự đi xin phép bằng sáng chế độc quyền. Ở phương diện kê đơn thuốc và chẩn đoán điều trị, đúng thật là các dược đường trăm năm tuổi không thể không đề phòng.

Bởi vì Lâm Bạch Thanh phải chữa bệnh, sản xuất thuốc, hơn nữa bác sĩ trung y bắt mạch nhất định phải dùng tay không, cho nên trong thời gian làm việc trên cơ bản sẽ không bôi kem dưỡng tay. Đến buổi tối tan làm, cũng là Cố Bồi nhắc nhở cô mới dùng.

Cô bôi kem dưỡng tay xong thì cười nói: “Trộm kim châm cứu là không thể. Ngoại trừ ngân châm, em đều mang theo kim châm và Mã Hàm Thiết châm trong người suốt hai mươi bốn giờ, cho dù muốn khử trùng cũng phải tự khử trùng, trước giờ chưa từng mượn tay người khác. Còn phương thuốc trung y của chúng ta…”

Cô trả kem dưỡng tay lại cho Cố Bồi, lại nở nụ cười nói: “Anh có phát hiện lúc bọn em kê đơn thuốc đều sẽ sao lưu phương thuốc của mỗi người lại một bản, mới đưa cho bệnh nhân hay không?”

Liên quan tới chuyện này, về phương diện trung y thì Cố Bồi không hiểu.

Nếu nói phương thuốc trung y là bí kíp, các bác sĩ kê đơn thuốc thường là tự giữ lại một bản, đưa cho người bệnh một bản, cho nên nó là công khai.

Nhưng cho dù nó được công khai, hình như người nước N và người nước H vẫn luôn chấp nhất trong việc lấy được các loại phương thuốc của y học Trung Quốc, không chừa thủ đoạn nào, chứng minh rằng nó không thể bị thay thế.

Ngay từ khi mới bắt đầu, Cố Bồi đã cho rằng trung y có thể bị y học hiện đại bao phủ. Đến bây giờ, anh càng hiểu biết càng phát hiện mình không hiểu về trung y. Anh suy nghĩ khá ngây thơ, nói: “Những người nước N kia có thể cầm phương thuốc, trở về tự sản xuất thuốc hay không?”

Advertisement
';
Advertisement