Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh cười nói: “Đương nhiên là không được. Bác sĩ kê đơn dựa vào thể chất của người đó. Thuốc trung y có đạo lý quân thần hỗ trợ lẫn nhau, thể chất mỗi người không giống nhau, cách phối hợp các loại thuốc cũng không giống nhau. Chỉ cần khác một chút thôi hiệu quả cũng sẽ cách xa ngàn dặm. Phương thuốc của mỗi người đều chỉ có thể trị cho người đó, không trị được người khác. Mà kỹ thuật của một phương thuốc thật sự quyết định ở chỗ làm thế nào để phối hợp được các vị thuốc với nhau. Đây là thứ mà chỉ cần bác sĩ không chủ động nói, bất kỳ ai cũng không học được.”

Cố Bồi vẫn hơi không hiểu lắm: “Vậy thành phẩm thuốc trung y thì sao? Nó được phối trộn theo tỷ lệ cố định mà, nếu như tỷ lệ phối trộn này được công khai, người nước N lấy được phương thuốc, vậy không phải cũng có thể sản xuất giống như vậy hay sao?”

Lâm Bạch Thanh cười khổ sau đó mới nói: “Cho nên chúng ta mới phải nhanh chóng phát triển dây chuyền sản xuất thuốc trung y. Hơn nữa nếu có thể thì hy vọng quốc gia có thể mau chóng gia nhập WTO, chúng ta có thể đuổi kịp nước N và nước H, nắm giữ các loại bằng sáng chế quốc tế của các phương thuốc thông thường trong tay. Nếu không, bằng sáng chế và tiền tài đều sẽ bị bọn họ cướp đi.”

Các loại thuốc trung y được sản xuất với số lượng lớn đều là phương thuốc phổ biến, phù hợp với phần lớn bệnh nhân.

Ở phương diện kê đơn thuốc sao cho quân thần hỗ trợ lẫn nhau, cho dù đến ba mươi năm sau, bởi vì văn hóa khác biệt, người nước N không học được cũng sẽ không học nổi. Cho nên đừng thấy bọn họ làm oanh oanh liệt liệt, nhưng không có một ai thật sự thông thạo thuật chữa bệnh của bác sĩ trung y.

Nhưng những phương thuốc phổ biến này đều được công khai, có thể được sản xuất hàng loạt. Cho nên bọn họ đã tiêu tốn sức lực vào việc áp dụng các phương thuốc cũ để đăng ký bằng sáng chế quốc tế, bắt nguồn từ miếng thịt trung y béo bở này để kiếm tiền.

Mà ở tương lai, trong nước sẽ có rất nhiều dược đường trăm năm tuổi, người nước N cũng sẽ lặng lẽ thu mua hoặc là chiếm cổ phần.

Cho nên sẽ xuất hiện một loại, bề ngoài nhìn có vẻ là doanh nghiệp thuốc của quốc gia nhưng người kiểm soát cổ phần lại người nước N.

Giống như Bảo Tế Đường, trong tương lai sẽ bán 30% cổ phần cho người nước N.

Nhưng đây cũng là điều bất đắc dĩ mà mọi người phải làm, bởi vì các doanh nghiệp nước N có kênh bán hàng quốc tế, lại có bằng độc quyền quốc tế. Thuốc trung y trong nước phải đánh vào thị trường quốc tế, nhất định phải có mối quan hệ với bọn họ.

Lúc đó Linh Đan Đường coi như cũng tốt, cho đến lúc Lâm Bạch Thanh rời đi mới suy sụp.

Hơn nữa không phải là bị thu mua hoặc là chiếm cổ phần, mà nó là sụp đổ. Cho đến ngày nó đóng cửa cũng là một thương hiệu thuốc trung y của quốc gia. Tòa nhà trong hoàn cảnh được bảo quản kia có thể so với kho lạnh tiên tiến nhất, kho cũ mấy trăm năm bị xe ủi đất ép qua bằng phẳng.

Nhưng nó lại không rơi vào tay các công ty nước N.

Phổ cập kiến thức xong, Lâm Bạch Thanh được sống lại lần nữa nên khá lạc quan ở phương diện này, cô nói: “Chí ít hiện giờ là chúng ta ưu tiên lấy được dây chuyền sản xuất thuốc trung y. Mà em tuyệt đối sẽ không nhượng bộ người nước N, cho nên nước N không thể nắm được thị phần của Linh Đan Đường.”

Bọn họ đã sắp đến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, Cố Bồi lại đưa kem chống nắng cho cô: “Bôi chút đi, ánh nắng bên ngoài rất gắt.”

Anh dừng xe lại, nói thêm: “Anh cũng khá hiểu rõ bệnh viện Hán Đường ở nước M. Nếu như em muốn biết về tin tức của bệnh viện Hán Đường, có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.”

Anh còn nói: “Anh Hai của anh cũng có bệnh Gout, đã từng chữa trị ở bệnh viện Hán Đường, dùng kim châm để chữa nhưng không có hiệu quả lắm.” Hóa ra Cố Bồi từng nhắc tới chuyện anh trai của anh bị đột quỵ nhẹ, hẳn là đã tìm đến trung y, nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Nếu như anh Hai của anh bị bệnh Gout thì kim châm đúng là dụng cụ chữa trị tốt nhất.

Nhưng ở phương diện châm cứu, đương nhiên kim châm quan trọng. Thế nhưng nhắc đến việc châm vào huyết mạch, đả thông kinh lạc, phải tiết chế ở mức độ nào, phải bổ sung ở mức độ nào thì đều phải theo thể chế thích hợp. Cũng như sư phụ truyền cho đồ đệ, dùng khẩu quyết để truyền miệng, dùng tay để hướng dẫn, cảm nhận được phương pháp.

Bệnh viện Hán Đường có kim châm tốt của Linh Đan Đường, cũng có sách thuốc hay.

Thế nhưng bọn họ không có sư phụ giỏi, cũng không có bác sĩ giỏi. Chưa cần nói đến một người có thiên phú như Lâm Bạch Thanh. Chỉ nói tới Lục Bính Khôn của Bảo Tế Đường, ông nội Mục Thành Dương, bọn họ cũng không có.

Vậy thì kim châm ở trong tay họ cũng chẳng khác gì kim sắt bình thường, là trình độ không tới. Phải hiểu kinh lạc giống như Lâm Bạch Thanh, Mục Thành Dương, là bác sĩ trung y tự tay châm cứu mới đạt hiệu quả trị liệu.

Nhưng thôi đừng nói tới mấy việc này nữa.

Advertisement
';
Advertisement