Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Bây giờ cô đang hướng dẫn mấy bác sĩ thực tập chế tạo thuốc.

Bác sĩ thực tập chỉ lấy một ít phí sinh hoạt, không nhận tiền lương. Đương nhiên, trong giai đoạn thực tập họ phải học kỹ thuật. Trong quá trình sản xuất thuốc, Lâm Bạch Thanh phải giảng về dược tính, nguyên lý của thuốc cho họ nghe.

Đột nhiên, một cô gái nói: “Bác sĩ Lâm, mau nhìn kìa!”

Một người khác cũng nói: “Chị, chị mau nhìn kìa, ở ngoài cửa sổ.”

Sau đó hai nữ sinh đồng thời ngọt ngào nói: “Anh rể tới rồi!”

Lâm Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn, đúng là Cố Bồi đã tới. Anh dừng xe xong sau đó đi lại chung quanh trong sân. Hai nữ sinh lại hỏi Lâm Bạch Thanh: “Anh rể đang làm gì thế? Sao anh ấy lại đi tới đi lui trong sân?”

Lâm Bạch Thanh giải thích: “Dược đường sợ nhất là chuột. Anh ấy đang kiểm tra xem xung quanh sân có hang chuột hay không?”

“Wow, anh rể thật là biết chiều lòng người.“Một nữ sinh nói.

Một nữ sinh khác lại hỏi: “Hai người bàn bạc thế nào? Nói cho bọn em biết với.”

Cố Bồi dạo một vòng, sau đó tiến vào trong tòa nhà. Lâm Bạch Thanh đang muốn nói thì Hứa Triều khó chịu nói: “Hai người đó. Giờ đang là thời gian lên lớp, hai người muốn tán gẫu có thể ra bên ngoài tán gẫu. Tôi muốn nghe đàn chị giảng bài.”

Dù gì hai nữ sinh cũng đều mười tám, mười chín, vẫn là những thiếu nữ mới biết yêu, cho nên thích vây quanh Hứa Triều. Nhưng từ lần trước lúc Cố Bồi ghé qua một lần, hai cô ấy đều không vây quanh Hứa Triều nữa.

Hai cô gái cùng trừng mắt nhìn Hứa Triều, một người nói: “Hai chúng tớ đều là những người lười biếng, chỉ có cậu là tích cực nhất chứ gì.”

Một người khác dùng m.ô.n.g đẩy cậu ấy, nói: “Cậu đứng chen quá, cách xa tôi một chút.”

Quãng thời gian trước, Hứa Triều vẫn là đối tượng mà hai cô ấy tranh giành, bỗng nhiên bị các cô ấy lạnh nhạt bèn tức giận chuyển đến cuối bàn gỗ, một mình yên lặng làm việc.

Lâm Bạch Thanh nhìn thấy, trong lòng tự nhủ xem ra không chỉ có cô là người để ý đến vẻ ngoài của người khác, hầu như cô gái nào cũng như vậy.

Lại nói Cố Bồi, sau khi đi dạo một vòng ở trong sân, anh lên lầu thì gặp Mục Thành Dương, hỏi: “Ông lão câm kia thì sao?”

Xế chiều hôm nay Mục Thành Dương có ba bệnh nhân, có hai bà cụ bị viêm khớp, còn có một ông lão bị câm, cũng là bệnh nhân bị đục thủy tinh thể, đang làm trị liệu.

Nhưng hôm nay ông lão câm này với người Cố Bồi đến lần trước gặp được không phải là cùng một người, anh ấy nói: “Ông ấy đã được chữa khỏi rồi. Hôm nay lại có một người tới, trùng hợp cũng bị câm.”

Bà cụ bị viêm khớp nói: “Nhà dột còn gặp mưa, dây thừng bị đứt, câm thì câm thôi còn bị mù nữa. Ai da, ông ấy thật sự là đáng thương mà.”

Mục Thành Dương nói: “Thật kỳ lạ, gần đây cháu đã gặp ba người câm, hơn nữa đều bị bệnh đục thủy tinh thể.”

Bà cụ hỏi ông lão bị đục thủy tinh thể kia: “Ông nghe thấy chúng tôi nói chuyện không?”

Ông lão không nhúc nhích, cho thấy là không nghe được.

Bà cụ bèn vỗ vào vai ông ấy, lớn tiếng hỏi: “Có nghe thấy chúng tôi nói chuyện không?” Lúc này ông lão mới quay sang, mỉm cười gật đầu.

Bà cụ nói với Mục Thành Dương: “Nhất định phải chữa được. Cậu nhìn ông ấy đi, vừa câm vừa điếc, mắt cũng sắp mù, không nhìn thấy gì, cuộc sống càng khó khăn hơn.”

Mục Thành Dương cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mặc dù không nghĩ sâu thêm nhưng cũng cười nói với Cố Bồi: “Khai trương đã mấy tháng, tôi lại gặp phải mấy người bị câm. Đây là người thứ tư rồi. Tôi nghi ngờ, có phải tôi đã đụng trúng hội người câm hay không?”

Cố Bồi gật đầu không nói gì, bèn tập trung tâm trí xem Mục Thành Dương chữa trị như thế nào.

Linh Đan Đường có một phương thuốc trị liệu bệnh đục thủy tinh thể là dùng châm cứu phối hợp với dùng thuốc trung y hun rửa mắt để chữa trị. Hiệu quả rất tốt, đục thủy tinh thể cường độ thấp có thể được chữa khỏi chỉ trong vòng một đến hai tuần.

Thủ pháp châm cứu là Lâm Bạch Thanh mới dạy cho Mục Thành Dương quãng thời gian trước. Còn về phương thuốc, vì nguyên nhân quan trọng cho nên chỉ kê cho người thích hợp. Đương nhiên khi phối hợp các vị thuốc để kê đơn, trước mắt Lâm Bạch Thanh cũng chỉ nói với Mục Thành Dương.

Bệnh đục thủy tinh thể chỉ là tầm nhìn không rõ, vẫn chưa tính là mù, cho nên ông lão kia có thể tự đi được.

Sau khi trị liệu xong, ông ấy chậm rãi mò mẫm xuống lầu. Ông ấy đã nộp ba đồng ở chỗ bác sĩ Lưu làm tiền khám bệnh, mấy ngày trước đã bốc thuốc, không cần bốc nữa.

Ông ấy chậm rãi mò mẫm ra ngoài, vịn vào tường, đi từng bước một.

Người lớn tuổi bị bệnh khiến người ta cảm thấy đáng thương, mắt có vấn đề lại không có người đi cùng, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương hơn. Cho nên bác sĩ Lưu nhìn ông lão kia cũng cảm thán: “Con người, sợ nhất là già, cũng sợ bị bệnh.”

Cố Bồi lại không thấy như vậy, vừa khéo ông lão kia từ cửa chính dược đường mò mẫm đi ra ngoài. Anh đi tới hậu viện ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh ra ngoài, chỉ vào ông lão đang đi bộ chầm chậm, hỏi: “Thanh Thanh, em nhìn ra được gì không?”

Advertisement
';
Advertisement