Hôm nay ông ta có khách, là hội trưởng Hiệp hội Sưu tập Quảng Châu: Hứa Hoặc Niên, tới tìm ông ta giám định một quyển sách chép tay. Sở Xuân Đình nâng quyển sách lên, cúi người cúp điện thoại. Ông ta nhìn quyển sách chép tay, lông mày nhướn lên, mắt hiện ý cười. Hội trưởng Hứa vui vẻ trong lòng: “Thấy ông Sở cười, xem ra này chữ viết tay trên quyển sách này là bút tích thực.”
Sở Xuân Đình được ông ấy nhắc nhở mới lấy lại tinh thần, quăng sách lên bàn thản nhiên nói: “Kinh Đôn Hoàng này đúng là bản chép tay từ thời Đường, có thể chịu được sương gió, trải qua nhiều năm. Lúc đầu tôi cũng cho rằng nó là thật, nhưng không phải. Mặc dù nó có thể được người ta lấy giả loạn thật, nhưng đây là bản gốc từ thời Minh, cũng có giá trị sưu tầm. Vào bây giờ, chắc cũng có trị giá khoảng bảy, tám mươi ngàn.”
Hội trưởng Hứa sửng sốt, trong lòng cảm thấy thất vọng. Vì sao ông Sở lại cười vui vẻ như vậy? Quyển sách chép tay này là do ông ấy bỏ một trăm ngàn đồng mới mua được, lại chỉ có trị giá bảy, tám mươi ngàn, vậy thì ông ấy bị lỗ rồi còn gì.
Nhưng làm nghề buôn bán đồ cổ giống như làm thợ săn vậy, thường xuyên b.ắ.n diều hâu, sẽ khó tránh khỏi bị diều hâu mổ vào mắt. Hội trưởng Hứa tự nhận xúi quẩy, hàn huyên vài câu cùng Sở Xuân Đình sau đó xoay người rời đi.
Ông ấy vẫn không hiểu rõ. Tâm trạng của ông Sở vốn không tốt, sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Bác gái Thạch cũng không biết vì sao. Sau khi ông cụ nhận vài cuộc điện thoại đột nhiên lộ rõ vui vẻ trên mặt, còn có thể là vì cái gì đây, đương nhiên là vì cháu gái của ông ta.
Cái gọi là nước muối nhỏ lên đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sở Xuân Đình đùa bỡn lòng người cả đời, một mình không chơi lại con trai nhỏ, luôn bị tên nhóc kia tính toán, tức đến đau gan. Nhưng ông ta trăm ngàn lần không ngờ, Lâm Bạch Thanh lại có thể tóm được Sở Thanh Tập.
Đúng là kết quả còn tốt hơn dự định ban đầu, hay lắm, hết sức tuyệt diệu!
Lúc này ông ta rút điện thoại gọi cho con trai nhỏ, chuyển đạt ý của Lâm Bạch Thanh đến ông ta.
Đúng như ông ta dự liệu, con trai nhỏ từ trước đến giờ đều cười hì hì, vỗ m.ô.n.g ngựa ầm ầm lúc này không cười tiếng nào. Cách nửa vòng Trái Đất, Sở Xuân Đình cũng có thể nghe thấy âm thanh của sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi trong lòng con trai nhỏ. Không ngờ, anh trai thật thà ngay thẳng của nó sinh ra con gái lại có thể kéo nó té xuống đất. Mặc dù thậm chí cháu gái còn không nhận nó, không đến nhà nó. Nhưng Sở Xuân Đình lại vỗ đùi, cực kỳ mừng rỡ đến mức ngửa tới ngửa lui. Ông ta điên cuồng như vậy doạ bảo mẫu là bác gái Thạch rất muốn gọi điện thoại cho Lâm Bạch Thanh, để cô tới xem thử. Bà ấy nghĩ có lẽ là lão già này bị điên rồi.
…
Sáng hôm sau đến dược đường, điện thoại vang lên reng reng reng, đương nhiên là Sở Xuân Đình gọi tới.
Sở Thanh Tập lại rất thoải mái, hơn nữa không cần gửi hàng. Ông ta trực tiếp nhờ một người tới Linh Đan Đường lấy phương thuốc. Cùng ngày đi máy bay đến nước M còn nhanh hơn so với gửi hàng, cũng dễ dàng hơn, hiệu suất cao hơn.
Nhưng bệnh tật là môn học cực kỳ phức tạp. Hơn nữa bởi vì thể chất của mỗi người không giống nhau, bệnh cũng không giống nhau. Phương thuốc có hữu hiệu hay không cũng phải có thời gian để nghiệm chứng. Cho nên kết quả của chuyện này chỉ có ba chữ, tiếp tục chờ!
Mà bên phía nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, quả nhiên xảy ra vấn đề ở giai đoạn chế tạo dược phẩm. Bởi vì chất lượng quản lý do Điền Trung Bái giám sát, điện thoại là ông ta gọi tới.
Lâm Bạch Thanh đoán hẳn là trong thuốc trung y có kim loại nặng, còn có dư lượng thuốc trừ sâu. Nhưng ở trong điện thoại, bí thư Điền không nói rõ, trái lại hẹn Lâm Bạch Thanh cùng ăn cơm tối, nói đến lúc đó sẽ bàn bạc kỹ hơn trên bàn cơm.
Lâm Bạch Thanh lập tức gọi cho Cố Bồi, cũng gọi cho Liễu Liên Chi, chuẩn bị cùng đi bàn bạc giải quyết chuyện này.
Hôm nay là thứ bảy, ở các nước phương Tây một tuần nghỉ hai ngày. Hôm nay là ngày nghỉ. Vào hôm nay, Cố Bồi thường sẽ không sắp xếp quá nhiều công việc cho bản thân, buổi chiều sẽ nghỉ ngơi cho nên anh sẽ tới vào buổi chiều.
Nhưng ở trong nước, trước mắt vẫn chỉ được nghỉ một ngày. Hơn nữa loại phòng khám như Linh Đan Đường không thể hoàn toàn đóng cửa. Trong tuần, cả ngày đều sẽ sắp xếp một bác sĩ ngồi ở phòng khám ngoại trú, đến thứ bảy sẽ không sắp xếp khám ngoại trú nữa, nhưng tất cả phương thuốc tái khám và việc điều chuyển phương thuốc thông thường sẽ được xếp vào thứ bảy.
Mà vào thứ bảy, Lâm Bạch Thanh sẽ không nhận xem bệnh, cô sẽ chuyên tâm làm thuốc trung y trong một ngày này.
Lại nói, Cố Bồi rời nhà ba tháng, ngày đầu tiên anh về cho rằng xếp hàng ở phòng khám chỉ là tình trạng ngẫu nhiên. Cho đến một tuần sau anh mới dám đón nhận một sự thật, Linh Đan Đường là một nơi người đông như mắc cửi vĩnh viễn.
Cũng may Lâm Bạch Thanh rất có trật tự, có kinh nghiệm. Mỗi buổi sáng, cô đều phải đánh giá bệnh nhân một lần trước. Bệnh cấp tính, bệnh ôn đới, hai loại bệnh này cần phải phối hợp chẩn đoán và điều trị, vừa có hiệu suất cao, còn chữa trị được nhanh.