Lâm Bạch Thanh nói: “Ông gọi điện thoại cho ông ta, kêu ông ta đi hỏi bác sĩ trung y châm cứu cho đứa trẻ, khi cứu có phải là cứu Túc Dương Minh Kinh Vị, hơn nữa sau khi châm cứu, đứa bé sẽ chuyển biến tốt hơn trong thời gian ngắn.”
Sở Xuân Đình không phải người thích nhiều lời, liên quan đến bệnh tình của cháu gái, lập tức cúp điện thoại chuyển máy đi.
Lâm Bạch Thanh mở cuốn sổ vuông, viết phương thuốc lên trên cuốn sổ vuông.
Bác sĩ Lưu sáp lại nhìn, thấy cô đang viết một phương thuốc châm cứu, hơn nữa là từ điểm chính xác của huyệt vị, lại đến dùng lại châm nào và cả độ sâu của châm cứu, lại đến nên nhấc lên xuống hay là nên xoay và cả khi chữa trị phải có cảm giác như thế nào, thực hiện động tác kéo như thế nào, tất cả đều viết hết lại, hơn nữa còn viết vô cùng chi tiết.
Bà ấy cười hỏi: “Cháu chuẩn bị ra một giáo trình cho các bác sĩ thực tập ngốc nghếch của chúng ta à?”
Lâm Bạch Thanh vừa cười, nói: “Đây là một giáo trình cho đồ ngốc, nhưng không phải cho các bác sĩ thực tập mà phải gửi qua bưu điện.”
“Gửi bưu điện cho ai, cháu nhận học trò ở bên ngoài rồi à?” Bác sĩ Lưu hỏi.
Mấy người bác sĩ thực tập sáp lại, nhìn Lâm Bạch Thanh viết lia lịa cũng hỏi: “Đàn chị, học trò của chị ở đâu vậy?”
Hứa Triều nói: “Chúng em có thể chép một bản không, để chúng em cũng học một chút đi.”
Phương thuốc này quá ngốc, quá tỉ mỉ, không thể quý giá hơn với kiểu bác sĩ thực tập bọn họ nữa.
Lâm Bạch Thanh không phải là người thích giấu kỹ thuật, vừa nghĩ cũng đúng, sao lại không chép một phần cho các bác sĩ thực tập liền gật đầu nói: “Được thôi.”
Mấy bác sĩ thực tập nhỏ nhìn nhau, tất cả lấy bút và sổ từ trong cặp ra ghi lại.
Lâm Bạch Thanh đã viết đầy cả một trang giấy vuông, nhìn rồi sửa đổi một chút, lại tìm giấy đưa thư to bằng tờ A4 ra, chép phương thuốc châm cứu vừa rồi một lần nữa, đưa bản thảo ban đầu cho mấy bác sĩ thực tập để họ tự đi chép.
Lại gấp đôi một phần bản thân vừa chép xong, xé thành hai nửa.
Bác sĩ Lưu mơ hồ: “Rốt cuộc cháu đang làm gì, một phương thuốc, sao cháu lại xé thành hai nửa?”
“Giấu nghề.” Lâm Bạch Thanh cười nói.
“Là sao, cháu kê phương thuốc cho người ta nhưng chỉ có người một nửa phương thuốc, để lại một nửa?” Bác sĩ Lưu càng không thể hiểu được, nói năng lan man.
Lâm Bạch Thanh nói: “Đó không phải có câu châm ngôn sao, bất cứ chuyện gì cũng phải giấu nghề, để lại đường lui cho bản thân.” Ngay lúc này điện thoại kêu lên.
Hứa Triều đang ghi chép giành nhận điện thoại, đưa cho Lâm Bạch Thanh. Lâm Bạch Thanh nhận lấy, vừa nghe giọng đã cười: “Ông Sở.”
Sở Xuân Đình nói: “Cháu nói rất đúng, theo Sở Thanh Tập nói, đứa bé từng dùng kim châm chữa trị ở bệnh viện Hán Đường, cứu Túc Dương Minh Kinh Vị, lúc đó từng tốt lên trong thời gian ngắn nhưng gần đây lại tái phát.”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Người nước N giấu nghề, không chữa tận gốc cho đứa bé giúp ông ta là muốn giao dịch sách y học trong tay của ông ta nhỉ, chuyện này ông ta biết không?”
Trời cao biển rộng bao la không chỉ một mình Lâm Bạch Thanh là bác sĩ trung y, hơn nữa nước M vô cùng nhiều bác sĩ trung y, thủ đoạn chữa trị của rất nhiều bác sĩ trung y lão luyện của nước N không kém hơn bác sĩ trung y lão luyện ở trong nước, hơn nữa phải giỏi giang hơn.
Nếu như trong tay Sở Thanh Tập có nhiều bản chính sách y học cũ như vậy, sao người nước N có thể không nhìn chằm chằm ông ta.
Nhưng làm ăn với người nước N giống như bảo hổ lột da.
Khi chữa trị người ta sẽ giấu nghề, xoa dịu cho đứa trẻ nhưng sẽ không chữa hết hoàn toàn. Mà tại sao Sở Thanh Tập không tiếc tin tức của Thẩm Khánh Nghi để làm điều kiện trao đổi, muốn Lâm Bạch Thanh đi. Là bởi vì người nước N không chơi với ông ta nữa, không chữa giúp ông ta nữa, ông ta sứt đầu mẻ trán rồi mới quay đầu lại cầu xin người thân.
Sở Xuân Đình im lặng một lúc, xem như là ngầm thừa nhận: “Nó tự nhận thông minh nhưng cứ làm chuyện ngu dốt, đáng tiếc báo ứng lại lên người đứa bé!”
Lâm Bạch Thanh nhặt tờ giấy vuông lên vỗ vỗ, nói: “Ông gọi điện lại cho ông ta, tôi muốn ông chuyển cho ông ta một câu.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Nói với Sở Thanh Tập, tôi sẽ gửi qua bưu điện nửa tấm Kinh Phương, là một phần giáo trình sơ lược châm cứu Túc Dương Minh Kinh Vị toàn kinh lạc, châm thép bình thường, bác sĩ châm cứu bình thường đã có thể chữa trị xoa dịu giúp đứa bé. Nhưng mà, tôi cần toàn bộ tin tức liên quan đến Thẩm Khánh Nghi mà ông ta biết, có địa chỉ cho địa chỉ, có ảnh cho ảnh nếu như có thể tìm được Thẩm Khánh Nghi càng tốt, gửi chứng cứ trở về cho tôi, tôi nhận được và xác định thông tin chính xác đáng tin cậy, sẽ mang kim Huyền Thiết đến nước M, chữa tận gốc cho con gái của ông ta!”
Tay vỗ trên Kinh Phương, đó là nửa tấm Kinh Phương, chỉ là nửa phương thuốc. Kiếp trước Lâm Bạch Thanh vô cùng nghiêm túc, đơn thuần, lương thiện giống với Cố Minh, chỉ biết chữa bệnh cứu người.
Nhưng Cố Vệ Quốc rèn luyện cô rồi, cô học được chơi người đó một vố, cũng sẽ giấu nghề!