Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Muốn chứ, nhưng trong thành phố chỉ có một trường dạy lái xe, cách xa cháu lắm, cháu không dành thời gian được.” Lâm Bạch Thanh nói.

Liễu Liên Chi cười: “Điều đó có gì đâu mà khó, nhà kho lớn của Cung tiêu xã được tháo dỡ rồi, đổi thành trường dạy lái xe trước, mua vài chiếc xe rồi tìm mấy huấn luyện viên, cách cũng gần, cháu tan làm dành thời gian đi tập luyện là được.”

Cho nên vì để cô luyện tập xe, bà ngoại đã muốn mở một trường dạy lái xe sao?

Lâm Bạch Thanh ra ngoài bận rộn một lúc lại tiến vào muốn ngụm nước, Liễu Liên Chi lại truy hỏi: “Thanh Thanh, có tính ở nhà lầu không, khoảng một kilomet ngoài kia có một nhà cao tầng mới, hai tháng nữa là xây dựng xong.”

Sự sung sướng của cuộc đời cũng chỉ như thế thôi, có một bà ngoại nhiều tiền, còn suốt ngày muốn giúp cháu cải thiện cuộc sống.

Nhưng Lâm Bạch Thanh nói: “Không cần đâu bà ngoại, từ nhỏ cháu đã sống ở căn nhà hiện tại, cháu thích nhà của cháu, không muốn chuyển.” Đặt ly nước xuống, cô vừa muốn đi lại cảm thấy Liễu Liễn Chi đụng vào mình một cái.

Cô nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy tay của bà ngoại: “Bà ngoại, sao mà bà lại nhét tiền cho cháu nữa?”

Khi vừa mới nhận thân bà ấy đã cho ba mươi nghìn tiền mặt hại Kiều Mạch Tuệ đỏ mắt, xém chút nữa té thành người què. Sau đó cách một tháng, bà ấy phải âm thần nhét tấm sổ tiết kiệm mười hai nghìn đồng.

Hoặc là để trong túi của Lâm Bạch Thanh, hoặc là trong túi quần của cô, hành động bất ngờ âm thầm nhét tiền cho cô. Hôm nay xem như bắt được tại chỗ rồi, Lâm Bạch Thanh không tiêu nhiều như thế, đương nhiên không cần.

Nhưng khi thấy cô muốn lấy ra, Liễu Liên Chi lạnh lùng nói: “Không được lấy ra.”

Lại nhẹ giọng nói: “Bà ngoại nghĩ có lẽ là không tìm lại mẹ của cháu được nữa rồi, bà ngoại còn ổn, lúc trẻ vẫn xem như đã sống vài ngày vui vẻ, nhưng mẹ cháu chưa từng trải qua cuộc sống hạnh phúc một ngày nào, con phải bù cuộc sống hạnh phúc lại giúp nó.”

Ngừng một chút, lại nói: “Nó thích mặc quần áo đẹp, thích ăn gì đó ngon, thích nghe nhạc, nhảy múa, ăn đồ tây, xem phim, xem như bà ngoại xin cháu đó, bù lại cho nó được không?”

Mặc dù Thẩm Khánh Nghi được sinh ra trong gia đình tư bản, Liễu Liên Chi cũng cho bà ấy sự giáo dục tinh anh.

Nhưng thời đại cho bà ấy danh hiệu “địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu”, từ nhỏ đến lớn bà ấy bị người vây xem, phỉ nhổ, cuối cùng còn không rõ sống chết. Nếu như bà ấy thật sự đã c.h.ế.t trong lúc lén qua biển, vậy cả đời của bà ấy quá là thê lương rồi.

Liễu Liên Chi không hận ai được, bởi vì lúc đầu là bản thân bà lựa chọn ở lại trong nước.

Mặc dù một tay bà ấy thành lập nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải hoàn toàn mới, không biết mẫu thuốc sản xuất đã cứu biết bao nhiêu người.

Nhưng bà cũng đã hại con gái của mình, khiến năm tháng tuổi trẻ của bà ấy sống trong gông xiềng và xiềng xích, lại c.h.ế.t trên đường phản kháng, trốn thoát. Bây giờ thái độ của bà là mọi điều con gái chưa từng hưởng thụ, bà muốn cháu gái bổ sung lại giúp con gái. Chỉ có như thế trong lòng bà mới không áy náy, buồn bã như thế, mới có thể có sự an ủi đôi chút.

Lâm Bạch Thanh đã nhận tiền, đã tiêu, trong lòng bà ấy mới thoải mái.

Cô không nhận, không tiêu, trong lòng Liễu Liên Chi sẽ bất an, buồn bã, sẽ ngày càng áy náy thậm chí không cách nào tha thứ cho bản thân.

Vào khoảnh khắc đó, xém chút nữa Lâm Bạch Thanh đã không nhịn được, nói cho bà ngoại tin tức liên quan đến Thẩm Khánh Nghi mà Sở Thanh Tập biết, nhưng suy cho cùng cô không nói chắc Sở Thanh Tập là loại người gì, cô cũng không xác định tin tức có chính xác hay không.

Nghĩ một chút, Lâm Bạch Thanh vẫn kìm nén lại.

Lỡ như Sở Thanh Tập lừa cô, một mình cô trúng kế là đủ rồi, không thể để bà ngoại bị kích thích thêm nữa.

Buổi chiều châm cứu cho hai bệnh nhân đột quỵ.

Cô còn cố tình dành ra chút thời gian, chuẩn bị chữa trị cho ông lão câm Mục Thành Dương đón về, lại bắt taxi đưa ông ấy đến bệnh viện quân y để Cố Bồi làm kiểm tra bệnh án cho ông ấy, xem rốt cuộc là mắt của ông ấy bị gì.

Nhưng hôm nay ông lão câm đó không hề đến.

Khi gần đến giờ tan làm, Lâm Bạch Thanh đang chuẩn bị khử trùng cho ngân châm, đột nhiên ý tưởng lóe lên, cô nghĩ đến gì đó.

Quay người, cô gọi một cú điện thoại cho Sở Xuân Đình.

“Thanh Thanh à?” Ông lão vừa nhận được điện thoại của cháu gái, giọng nói ngọt như mật ong vậy.

Lâm Bạch Thanh hỏi trước: “Ông Sở, có phải là con gái của Sở Thanh Tập: Tiểu Nhã có triệu chứng nôn do thần kinh?”

Sở Xuân Đình nói: “Đúng, chủ yếu là đột nhiên tái phát vào nửa đêm, đứa bé còn xém chút nữa bị chất nôn của bản thân làm sặc chết.”

Advertisement
';
Advertisement