Cô mở cửa phòng khám ra, thấy Tiểu Mã Giai cô đơn đứng trên hành lang, cười hỏi: “Tiểu Giai, đã từng tiêm chưa?”
Bé trai vào phòng, ưỡn n.g.ự.c lên nhẹ giọng nói: “Từng tiêm rồi ạ.”
“Chị đoán em là đồ nhát gan, vừa tiêm đã khóc đúng không?” Lâm Bạch Thanh lại nói. Bởi vì Liễu Liên Chi cố hết sức yêu cầu Thẩm Khánh Hà giấu đi, cho nên Tiểu Mã Giai không hề biết Lâm Bạch Thanh là chị họ mình.
Đối xử với cô như là với bác sĩ.
Đứa bé nửa lớn không quen bị chị gái xinh đẹp đùa giỡn, lúng túng nói: “Trước giờ em bị tiêm chưa từng khóc.”
“Nếu như chị muốn tiêm trên mũi của em thì sao?” Lâm Bạch Thanh nói, thanh iodophor đã chà lên mũi của cậu bé, lại nói: “Cuộc đời này chị đã chữa rất nhiều người, vẫn chưa từng thấy ai tiêm ở vị trí này mà không khóc đâu.”
Vào khoảnh khắc Tiểu Mã Giai bị người cha cậu bé tin tưởng nhất đẩy về phía tủ kính đụng rách đầu, tín ngưỡng cuộc đời đã lật đổ rồi.
Bởi vì truyền thông đang viết cha cậu bé che trời rợp đất, cậu bé ra ngoài cũng thường xuyên bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, đứa bé có hơi cam chịu, còn khá muốn chịu một chút đau, ngẩng đầu nói: “Hay là chị tiêm một cái thử xem, xem em khóc hay không?”
Lúc nói chậm lúc cầm nhanh, ngân châm trong tay của Lâm Bạch Thanh đã hướng về phía huyệt nghinh hương của cậu bé.
Thủ pháp của cô vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi thậm chí Tiểu Mã Giai còn chưa phản ứng kịp, cũng đúng là không đau.
Còn về khóc, bây giờ tim của cậu bé đã tê liệt rồi, càng không khóc nữa.
Đâm kim trên mũi, nhìn thôi đã thấy đau, Thẩm Khánh Hà nói: “Tiểu Giai, nếu như đau thì khóc một tiếng, ở đây chỉ có mấy người là mẹ, bác sĩ Tiểu Lâm và bà ngoại, mọi người sẽ không cười nhạo con đâu.”
Đứa trẻ có buồn nhưng chỉ có thể giấu trong lòng không dám trút ra, thật ra bà cũng hy vọng cậu bé có thể trút ra một chút. Liễu Liên Chi nhìn cháu ngoại, lại không nói gì, cũng không biểu hiện ra quá đau lòng.
Bởi vì có kim, Tiểu Mã Giai không dám động đậy nhưng cậu bé thật sự không đau, cậu bé nói: “Con không đau, con cũng không muốn khóc.”
Lâm Bạch Thanh khẽ xoay kim, hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Điều này lập tức khiến cậu bé cảm thấy khó chịu rồi, đau xót, căng cứng, có một luồng nhiệt nóng từ mũi chui vào trong cơ thể, một đường đến yết hầu, lại đến vùng ngực, vào trong dạ dày, trong dạ dày vừa nóng, khí nóng lên trên, mũi càng đau xót, càng căng rồi.
Vừa nhận được kích thích, nước mắt của cậu bé lập tức ào ạt trào ra ngoài, nước mắt bắt đầu rơi chỉ là vì sinh lý bị kích thích, nhưng trong lòng đứa bé trai dồn nén đến nỗi hoảng loạn, khi chỗ đau buồn bị chạm đến, cậu bé khóc thút thít mấy tiếng, oa một tiếng khóc nức lên.
Thẩm Khánh Hà vội vàng ôm lấy con trai, dịu dàng dỗ dành: “Khóc đi, khóc lớn tiếng lên, khóc ra rồi con sẽ ổn thôi.”
Liễu Liên Chi cũng nói: “Giai Giai, con có thể khóc mà, không sao cả, khóc đi.”
Trên đầu của đứa bé trai có một cây kim dài, không dám động đậy cũng không khóc lớn tiếng lắm, nhưng vai run lên xuống không ngừng khóc thút thít, cuối cùng cũng trút hết những đau khổ phải chịu mấy tháng qua ra.
Khóc riết, đứa bé bắt đầu nôn khan, Lâm Bạch Thanh vội vàng mang thùng rác qua cho cậu bé, để cậu bé ôm mà nôn. Bởi vì không ăn gì cả, nôn ra toàn là nước đắng màu vàng xanh.
Nhân lúc cậu bé đang nôn, Lâm Bạch Thanh đi theo xoa bóp Dương Túc Minh Kinh Vị của cậu bé một lần, chải kinh lạc của đứa bé một lần, kinh lạc thông suốt sẽ không co giật nữa, chứng nôn ngược của cậu bé cũng ngăn cản rồi.
Bé trai nhỏ không biết hình dung, nhưng cậu bé cố gắng hình dung, nói: “Chị gái bác sĩ, tự nhiên em cảm thấy trong dạ dày rất nóng, rất thoải mái.”
Nhìn Tiểu Mã Giai, trong lòng Lâm Bạch Thanh mơ hồ đã nhớ đến gì đó, nhất thời lại không nghĩ ra.
Con trai mà, cho dù có bệnh nhỏ, bên trong cơ thể tốt, có thể chịu được.
Cho nên Lâm Bạch Thanh chỉ đ.â.m ngân châm ở huyệt nghinh hương giúp cậu bé thông suốt, lại xoa bóp kinh lạc một chút, mạch tượng của cậu bé đã sạch rồi, lớp nhờn trắng trên tưa lưỡi cũng giảm xuống rõ rệt có thể thấy bằng mắt thường.
Rút kim lại, Lâm Bạch Thanh nói: “Cảm thấy thoải mái là được, về nhà phải nhớ tự điều chỉnh tâm trạng của mình, cố gắng ăn cơm, nếu như ăn xong vẫn buồn nôn thì lại đến tìm chị, chị chải toàn bộ kinh lạc giúp em.”
Bé trai ngoan ngoãn cúi chào: “Cảm ơn chị bác sĩ.”
Thật ra cậu bé rất thông minh cũng rất lịch sự, nhưng có lẽ là vì nhìn rất giống cha cậu bé, Lâm Bạch Thanh định thơm bé nhưng cứ không thân mật nổi với cậu bé, vỗ vai của đứa trẻ, cô nói: “Không có gì.”
Thẩm Khánh Hà còn việc bận, châm cứu xong dẫn đứa trẻ đi trước.
Châm cứu của Liễu Liên Chi cũng đã xong rồi, ở trong văn phòng cùng với cháu gái, nhìn cô bận ra bận vào. Đột nhiên, bà hỏi: “Thanh Thanh, có tính học lái xe không, sau này ra ngoài sẽ tiện lợi chút.”