Phó Cục trưởng Tiết hết hồn: “Tôi đã kiêng rượu ba năm rồi, cô lại nói tôi có thể uống?”
“Nhưng không phải uống nhiều say mèm, nếu không thì bệnh Gout vẫn sẽ tái phát.” Lâm Bạch Thanh cười nói. Phó Cục trưởng Tiết cũng chỉ thấy cô bác sĩ này vẫn còn trẻ nên cười hỏi: “Đồng chí nhỏ, cô có người yêu chưa?”
Nhóm công an hùa theo: “Nếu cô chưa có người yêu thì chúng tôi có thể giới thiệu cho cô một người, công an, không chê chứ?”
Các công an thường không có sở thích hứng thú làm mai cho người ta, nhưng cô bác sĩ này quả thật như kho báu, dù không biết có thể chữa khỏi hoàn toàn được không thì chỉ với y thuật của cô thôi, mọi người đều thấy phải sáp nhập cô vào phạm vi người nhà công an.
Lâm Bạch Thanh cười một cái, còn chưa nói gì thì Cố Bồi đã đẩy cửa đi vào. Các công an không hề biết anh, thấy anh không mặc áo blouse trắng cũng không giống bác sĩ, đều khá buồn bực, đây là ai vậy?
Cố Bồi nhìn quanh nhóm công an một vòng, hòa nhã nói: “Các vị đồng chí công an, người yêu tôi bảy giờ sáng đến dược đường, bảy rưỡi bắt đầu khám bệnh, buổi trưa chỉ nghỉ mười lăm phút, em ấy đã làm việc tròn mười ba tiếng rồi, nếu đã chữa trị xong, hay là chúng ta về trước nhé?”
Lần đầu trong đời nhóm công an thấy chữa bệnh chưa đủ đã nghiền.
Vừa nghe Cố Bồi nói mới nhớ ra kể từ khi họ đến thì cô bác sĩ chưa uống một ngụm nước, luôn cúi người châm cứu chứ đừng nói đến thời gian khác, chỉ riêng châm cứu thôi cô đã đứng tròn tám tiếng rồi.
Nhưng nhìn người yêu của người ta vóc dáng cao lớn, quân hàm lấp ló trong áo khoác, thầm đoán đây chắc là một quân nhân, được rồi, cất đi nỗi lòng muốn làm mai thôi, vẫn nên quảng cáo nhiều hơn tìm vài bệnh nhân đến chỗ cô là được.
Phó Cục trưởng Tiết nắm tay Lâm Bạch Thanh: “Cục Công an chúng tôi có biệt danh là cục bệnh Gout, nếu sau này tôi không tái phát thật, đồng chí khác trong cục cũng phải phiền cô đến chữa, giúp chúng tôi nhổ sạch hàm cấp cục bệnh Gout.”
“Bệnh ba phần do chữa, bảy phần do dưỡng, có thể không cai t.h.u.ố.c lá rượu bia, nhưng phải liều lượng thích hợp.” Lâm Bạch Thanh nói.
“Được được được, chúng tôi đảm bảo uống rượu vừa phải, chắc chắn uống vừa phải!” Phó Cục trưởng Tiết cười nói.
Có thể uống đã là chuyện vui mừng bất ngờ rồi, còn sau khi phá giới có thể làm được chuyện liều lượng hay không, này là chuyện khác. Nhưng đối mặt với bác sĩ, nên hứa vẫn phải hứa.
Nhóm công an cũng dồn dập nói: “Chúng tôi đảm bảo, sau này chắc chắn t.h.u.ố.c lá rượu bia vừa phải, không vượt tiêu chuẩn, chúng tôi phấn đấu nhổ bỏ xưng hô vinh dự “cục bệnh Gout” này.”
Lâm Bạch Thanh tìm người ta đến là vì đề phòng Phàn Ỷ Mộng đến gây rối mình, lại không ngờ rằng bất ngờ đào được một “cục bệnh Gout”.
Tiễn các công an ra ngoài, nhìn thấy Mục Thành Dương giơ ngón cái với cô, Lâm Bạch Thanh cũng im lặng giơ ngón cái với đàn anh.
Trong nhóm công an hôm nay có bốn người có thể chữa tận gốc trong một lần, có sự quảng cáo không tiếc lực của họ, sau này chắc nghiệp vụ bệnh Gout của “cục bệnh Gout” sẽ do Linh Đan Đường bao trọn.
Mà có công an đến hằng ngày, Linh Đan Đường còn sợ côn đồ quấy rối, chẳng lẽ là chuyện cười à.
Chuyện kể rằng, nhóm công an được Lâm Bạch Thanh tìm tới này xuống lầu một thì thấy Sở Xuân Đình ngồi dưới đó, phó Cục trưởng Tiết tiên phong chạy qua, nắm hai tay lại: “Ông Sở, sao ngài cũng ở đây, cũng đến chữa bệnh sao ạ?”
Trùng hợp họ cũng quen biết nhau?
Sở Xuân Đình đứng lên gật đầu: “Phải.”
Phó Cục trưởng Tiết nghĩ ra gì đó: “Chân của ngài cũng chữa ở đây ạ?”
Sự kiêu ngạo của Sở Xuân Đình tràn ra ngoài mặt: “Đương nhiên, trừ Linh Đan Đường ra, bác sĩ khác cũng không chữa nổi bệnh của tôi.”
“Hóa ra là vậy.” Phó Cục trưởng Tiết chợt hiểu ra, lại cảm khái nói: “Tìm bác sĩ trung y giỏi như mò kim đáy biển, có lòng cũng chưa chắc tìm được, tôi phải cảm ơn Cố Hoài Lễ thật tốt vì đã giới thiệu một bác sĩ giỏi cho cục chúng tôi.”
Không như Lâm Bạch Thanh nhân hậu lương thiện, Sở Xuân Đình khôn ngoan: “Không thể chỉ khen vài câu là xong chuyện, cờ khen thưởng nên tặng thì vẫn phải tặng, không thể khách sáo, nếu không thì sẽ đả kích lòng tự tin nghề nghiệp của các bác sĩ trung y chúng ta.”
Phó Cục trưởng Tiết nói: “Tặng tặng tặng, ngày mai tặng liền.”
Chỉ như vậy, nguy cơ về gây rối cũng được loại bỏ trong vô hình. Mà liên quan tới Phàn Ỷ Mộng, sau này còn có một nốt đệm nhỏ. Lâm Bạch Thanh được cô Hai Mục gọi điện thoại đến nói cho nghe.
Nghe cô Hai Mục nói, quả thật Phàn Ỷ Mộng vốn là cô gái làm việc trong hộp đêm Thâm Hải, sau này leo lên giường ông trùm, dưới sự ủng hộ của ông trùm lấy được cả một đại lý thương hiệu Montagut ở Đông Hải, cộng thêm dựa hơi ông trùm âm thầm làm vài chuyện buôn lậu, thật sự đã kiếm được bộn tiền trong mấy năm nay.