Lâm Bạch Thanh cũng không rảnh nhìn kỹ bộ ngân châm quý báu này mà phải khóa lại trước.
Cô nói: “Ông chờ tôi nửa ngày nhé, tối nay ăn cơm chung với chúng tôi, chúng ta nói rõ.”
“Về nhà ăn nhé, thắp hương cho cha cháu.” Sở Xuân Đình kiên trì.
Lâm Bạch Thanh rút kim châm ra khỏi máy khử trùng áp suất cao, lạnh lùng cười nói: “Nếu tôi là ông ấy, có một người cha như ông, ngày giỗ cũng không dám về nhà, thôi nhé, chúng ta ăn bên ngoài là được.”
Cũng chỉ có cháu gái dám cãi lại Sở Xuân Đình không ai bì nổi này, nhưng ông ta không phàn nàn tiếng nào, đi vào hậu viện.
Đã là sáu giờ tối rồi, ngoại trừ nhóm công an ấy ra thì chỉ còn lại một bệnh nhân thôi, là một ông lão câm, mắt cũng có vấn đề, do Mục Thành Dương khám, chắc đã châm cứu suốt một tuần rồi.
Cố Bồi cũng chờ vợ đến mức mất kiên nhẫn nên nhìn quanh căn phòng khám này.
Đúng lúc cô đi ngang qua thì thấy anh cầm đèn pin soi mắt của ông lão kia, Mục Thành Dương đứng bên cạnh cười hỏi: “Quân y Cố, theo ánh mắt tinh tường của y học hiện đại các cậu, nhìn ra chưa?”
Cố Bồi hỏi ngược lại: “Có phải anh chữa như chữa đục thủy tinh thể không?”
“Đúng rồi.” Mục Thành Dương nói.
Cố Bồi tắt đèn pin, nói: “Nhưng tôi cho rằng ông ấy đã dùng một loại thuốc gây ra bệnh biến, có điều vẫn cần phải làm một bước kiểm tra, nếu ông ấy có thể đến bệnh viện quân y một chuyến, làm kiểm tra hệ thống thì sẽ tốt hơn.”
Mục Thành Dương nói: “Thôi đi, đến bệnh viện quân y phải tốn bao nhiêu tiền, tôi chữa một lần bao nhiêu tiền, ông lão này đáng thương lắm, từ dưới quê lên cũng không có người thân, dù ông ấy gây ra do đâu, tôi chữa khỏi cho ông ấy là được.”
Mấy bác sĩ thực tập gật đầu, ông lão câm cũng gật đầu: “Ừm ừm.”
Bệnh nhân có nghèo có giàu, không phải ai bị bệnh cũng có thể trả nổi cho việc kiểm tra bằng máy móc tốt nhất để xác định bệnh tình, so với nó thì phòng khám nhỏ được coi là đồ đẹp giá rẻ, là tin vui của người bình thường.
Cố Bồi nói: “Tôi trả tiền, dẫn ông ấy đi làm xét nghiệm bệnh lý, rồi kê chút thuốc cho ông ấy, chắc sẽ có hiệu quả hơn.” Anh vừa nói vừa vô thức xoay người, đúng lúc nhìn thấy vợ đang cười híp mắt nhìn mình.
Anh đã chờ nửa ngày rồi, không phải giận vì mình chờ lâu mà là vì thấy cô bận quá nên hơi bực bội. Nhưng khoảnh khắc trông thấy nụ cười của vợ, lửa giận không tên của Cố Bồi chợt lụi tàn trong phút chốc.
“Còn một người nữa, phải chữa hai tiếng, xong rồi chúng ta về nhà.” Cô còn chưa nói xong, mắt vẫn còn luyến lưu nhìn anh nhưng người đã vào một phòng điều trị khác rồi.
Cố Bồi chờ vợ nửa ngày chỉ chờ được một câu như vậy, sau đó trơ mắt nhìn vợ đi vào một phòng điều trị khác, còn đóng cửa lại nữa.
Quay đầu lại, được rồi, anh tiếp tục nhìn Mục Thành Dương châm cứu cho ông lão kia.
Vì lắng đọng tinh thể MSU, một khi người bị bệnh Gout hình thành hạt tophi thì sẽ có triệu chứng xương khớp sưng đỏ đau đớn, thể chất vô cùng khó chịu, mà tất cả những người mắc bệnh Gout đều có chung một vấn đề, tăng acid uric máu.
Ngày xưa Cố Minh từng giảng, chữa trị bệnh Gout khá nghiêm trọng thì có thể dùng Mã Hàm Thiết châm phối hợp với kim châm, dùng Mã Hàm Thiết châm chích m.á.u chảy, sau đó dùng kim châm tiến, lui kim dẫn kinh lạc, đạt đến hiệu quả khơi thông.
Hôm nay Lâm Bạch Thanh dùng cách đó.
Mà cách chữa trị này, cảm giác cơ thể của người bệnh sẽ vô cùng tốt.
Khi kim châm vào người, cơ thể người bệnh sẽ tản luồng nhiệt nóng ra ngoài, dần rịn mồ hôi ở chỗ xương khớp, cảm giác đau và sưng phồng luôn đeo bám người bệnh cũng biến thành tê dại ngứa ngáy, cảm giác châm chích cũng sẽ lập tức biến mất theo sự đổ mồ hôi, quá trình đó hình dung thế nào nhỉ, dùng lời của nhóm công an để nói chính là một chữ: Đã!
Nhóm công an cũng là lần đầu được thấy cách chữa bệnh thế này nên tò mò không gì bằng, chẳng ai chịu đi tụm lại nói chuyện với nhau. Cuối cùng, người cuối cũng xong, một phó Cục trưởng cục thành phố, họ Tiết.
Triệu chứng của ông ấy nhẹ nhất trong số họ, cũng là người có thể chữa khỏi trong một lần, Lâm Bạch Thanh cố tình xếp đến cuối cùng để phối hợp Mã Hàm Thiết châm và kim vàng chữa trị tận gốc trong một lần cho ông ấy.
Đương nhiên là làm cái này rất vất vả, châm vào tiến, lui kim, Lâm Bạch Thanh cúi người lặp đi lặp lại trên người ông ấy suốt hai tiếng.
Ngồi dậy vươn vai, phó Cục trưởng Tiết cảm khái nói: “Tôi thấy như đi tắm xông hơi vào mùa đông lạnh….”
Mấy người kia cười nói: “Ra mồ hôi cả người, đã chứ?”
Phó Cục trưởng Tiết nói: “Không giống chữa bệnh, giống tắm xông hơi hơn.”
Triệu chứng của ông ấy khá nhẹ, tiên lượng bệnh cũng đơn giản, lúc dặn dò Lâm Bạch Thanh có nói: “Tối nay có thể tắm, nhưng hôm nay không được uống rượu, một tuần sau có thể uống nhưng uống vừa phải, một lần đừng vượt quá hai ba cốc.”