Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Nhưng cô ta bất mãn vì là tình nhân, vừa hay mang thai thì rộn rạo muốn đổi đời, nhưng vợ ông trùm là một bà chằn, thật ra cô ta nhiễm bệnh mề đay là do vợ ông trùm hại, mục đích khác chính là hại đứa con trong bụng cô ta.

Cô ta trắc trở ở chỗ Lâm Bạch Thanh nhưng không hề c.h.ế.t tâm, nghe nói thành phố cảng có một bác sĩ trung y già có thể thêm não cho thai nhi, dứt khoát đến thành phố cảng tìm vị bác sĩ trung y già đó giúp bảo vệ cái thai, thêm não cho thai nhi.

“Người tâm bất chính thích l.à.m t.ì.n.h nhân thì không thích đi đường chính đạo đâu, kệ cô ta đi, chờ sinh ra đứa con không não chắc cô ta mới chịu c.h.ế.t tâm.” Cô hai Mục cười nhạo một tiếng nói.

Lâm Bạch Thanh cũng phát hiện người thích đi đường tắt luôn có tâm thuật bất chính. Như Sở Tam Hợp, khuyên vào bệnh viện cũng chẳng khuyên nổi, cứ muốn đi đường tắt.

Thấy ung thư tuyến tụy đang từ giai đoạn đầu sắp kéo thành giai đoạn cuối theo từng ngày, ai cũng hết cách với anh ta. Chắc đây là những gì Cố Minh nói, lời hay khó khuyên người nên c.h.ế.t nhỉ!

Trong mắt các công an, Cố Bồi sạch sẽ, cao to, đẹp trai, đã là cực phẩm trong phái nam rồi.

Nhưng trong mắt Lâm Bạch Thanh, hôm nay là một ngày cô thấy Cố Bồi lôi thôi nhất trong hai kiếp người.

Tiễn công an đi, anh nói: “Về nhà thôi, dạo này anh đã học được cách nấu cơm chiên trứng, anh có thể nấu cơm.”

Sở Xuân Đình chắp tay, cười hừ hừ gật đầu.

Đàn ông nấu cơm là chẳng ra gì nhất đối với ông ta, nhưng cháu rể biết nấu cơm thì là chuyện khác.

Lâm Bạch Thanh đói rã ruột, hôm nay hơi nhạt miệng nên thật ra cô muốn ăn chút đồ cay cho đỡ thèm, nhưng cô nghĩ ngợi rồi lại nói: “Nhưng hôm nay em muốn tìm một nơi yên tĩnh, ăn chút đồ tây.”

Cố Bồi lập tức nói: “Đến nhà hàng Seattle nhé, chắc vẫn kịp.”

Sở Xuân Đình tưởng cháu gái muốn ăn đồ tây nên cháu rể mới muốn dẫn cô đi, nhưng khi vào nhà hàng thì ông ta hơi bối rối, vì cô gái đón khách nghe Cố Bồi báo tên xong thì nói: “Là anh Cố nhỉ, hôm qua có đặt chỗ?”

Cố Bồi dịu giọng nói: “Chắc còn có một đóa hoa nữa.”

“Có có có, anh chờ lát, lát nữa nhân viên phục vụ sẽ đưa qua.” Cô gái đón khách nói. Cố Bồi dẫn họ đi, vẫn đến chỗ hai người đã ngồi lúc anh cầu hôn.

Vị trí này là một gian trong góc, xung quanh yên tĩnh, đồng thời nó còn đối diện với sân khấu của nhà hàng, nếu có biểu diễn đàn dương cầm hay diễn tấu vi ô lông, dù hiệu quả âm thanh hay là hiệu quả sân khấu, đều sẽ là tốt nhất.

Nhà hàng món tây này mở lâu rồi nhưng Sở Xuân Đình chưa từng đến, lúc này nhìn quanh mới phát hiện nó vô cùng trang nhã.

Ba người vừa ngồi xuống không lâu, nhân viên phục vụ đưa hoa đến.

Có Bồi nhận lấy ngắm trước, chắc thấy cũng đẹp nên đưa cho Lâm Bạch Thanh, dịu giọng nói: “Khoảng thời gian này anh không có ở đây, em vất vả rồi.”

Chắc Sở Xuân Đình cũng hiểu ra: “Tiểu Bồi, bữa cơm này cậu đã đặt trước từ lâu rồi nhỉ?” Lâm Bạch Thanh khá kiêu ngạo nhìn ông cụ một cái, dường như ánh mắt đang nói, nhìn đi, anh ấy đối xử với tôi có tốt không?

Cố Bồi còn định đ.â.m thêm một đao: “Đây là nơi bác tôi thích dẫn Thanh Thanh đến ăn cơm nhất lúc bác ấy còn sống, Thanh Thanh cũng khá thích đồ tây ở đây.”

Sở Xuân Đình quá thảm, nhận liên tiếp hai nhát.

Ông ta không biết sở thích của cháu gái, cũng không biết cô thích ăn gì.

Hôm nay cũng lần đầu biết, lão già Cố Minh nuôi cháu gái nhỏ của ông, vậy mà còn đến chỗ như nhà hàng đồ tây này. Nên lúc ông còn sống, chắc chắn vô cùng yêu thương nhóc con này nhỉ. Một ông cụ nghèo chuyên chữa bệnh cho người nghèo, dành dụm được chút tiền thì đã dẫn nhóc con này ăn một bữa hoành tráng.

Cố Bồi thích lãng mạn, thích cảm giác nghi thức, ra khỏi nhà lâu thế, lúc quay về đương nhiên muốn trải qua thế giới hai người bên vợ.

Anh vốn đã đặt trước nhà hàng này, muốn ăn cơm tối bên ngoài nhưng trơ mắt nhìn vợ bận cả ngày, đoán là cô muốn về nhà nghỉ ngơi hơn nên lúc nãy mới nói muốn về nhà nấu cơm chiên trứng cho cô.

Ai ngờ vợ chủ động đề nghị muốn ăn đồ tây, sẽ không lãng phí chỗ ngồi và hoa anh đặt, tâm trạng cũng không tồi.

Hôm nay Sở Xuân Đình đã chờ Lâm Bạch Thanh lâu thế, còn cố tình theo đến tận chỗ ăn cơm, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói, Cố Bồi ra hiệu hai người gọi món trước, sau đó ra hiệu hai người nói chuyện chính rồi anh mới từ từ gọi.

Sở Xuân Đình cũng ngắn gọn dứt khoát, nói: “Bộ kim châm kia của Linh Đan Đường các cháu cũng đã từng ở trong tay Sở Thanh Tập.” Lâm Bạch Thanh cũng không bất ngờ, nếu ngân châm đã ở trong tay Sở Thanh Tập rồi thì kim châm ở chỗ ông ta cũng bình thường. Mẹ ông ta: Khương Vân Uyển đã từng là bác sĩ ở Linh Đan Đường, cha ông ta lại nhắm vào Linh Đan Đường cả đời. Có thể nói là đối với Sở Thanh Tập Linh Đan Đường quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.

Năm ấy ông ta cũng là một tiểu tướng huy hoàng, các tiểu tướng tấn công Linh Đan Đường cũng có ông ta. Chắc chính là ông ta, lúc ấy đã lấy kim châm và ngân châm quý báu nhất đi. Mà câu sau của Sở Xuân Đình làm sắc mặt Lâm Bạch Thanh thay đổi, Cố Bồi cũng nhíu mày.

Advertisement
';
Advertisement