Sở Xuân Đình ngẩng phắt đầu lên, ông ta thật sự kinh ngạc, kinh ngạc trước sự thông minh của cháu gái mình.
Đúng thế, vì để cho cha con ông Năm nhà họ Cố chạy việc giúp mình nên ông ta thuyết khách, lấy lại cửa hàng vốn ban đầu giao cho cháu trai Sở Tam Hợp, sang tay tặng lại cho cha con ông Năm nhà họ Cố để bọn họ kinh doanh.
Bằng cách này, dù cho có m.á.u chảy đầu rơi cha con ông Năm nhà họ Cố cũng bán mạng cho ông ta. Đây là một chuyện rất nhỏ mà gần đây Lâm Bạch Thanh lại bận rộn nhiều việc, đã lâu không có đến phố Kim, nhưng cô thế mà vừa đoán đã đoán ra ngay?
“Mặc dù ông đã sớm biết nhận thân cũng không có gì tốt đối với tôi, cũng sẽ không gióng trống khua chiêng công khai nhận. Nhưng ông vẫn không cam tâm, sau này thỉnh thoảng sẽ giới thiệu một số bệnh nhân có mặt mũi đến Linh Đan Đường trị bệnh. Một khi họ đã đến sẽ mang theo một số tiền kếch xù để trị bệnh, hở ra là sẽ treo cờ thưởng, đúng không?” Lâm Bạch Thanh lại nói.
“Việc này chẳng lẽ không tốt sao?” Sở Xuân Đình hỏi ngược lại.
Cô là một bác sĩ giỏi, cô cần danh lẫn lợi, mà việc này Sở Xuân Đình có thể giúp cô thực hiện được. Cô không đến mức giống các bác sĩ trung y khác, chỉ vì hoàn cảnh mà chôn vùi bản thân mình. Ông ta cảm thấy rất tốt, chẳng lẽ cháu gái mình bị Cố Minh dạy cho ngớ ngẩn luôn rồi, không màng danh lợi, là đồ ngốc sao?
Lâm Bạch Thanh vỗ vỗ vai ông ta, ôn hòa nói: “Tất nhiên là không tốt rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là bản thân sự việc không tốt, cũng không có nghĩa là tôi và thầy giống nhau, không màng danh lợi không ham tiền của. Hiện tại là không được, hơn nữa thời cơ chưa thích hợp. Ông thông minh như vậy, có thể tự ngẫm ra.”
Khẽ vỗ nhẹ tay lên tiền trên đầu gối ông cụ, cô còn nói: “Nếu ông thật sự yêu thương tôi thì sau này hãy tránh xa tôi ra. Tôi có thể hứa với ông, chỉ cần ông bị bệnh, tôi sẽ chữa trị cho ông, nhưng bình thường ông đừng có làm phiền tôi.”
Sở Xuân Đình thở dài, cười lạnh: “Có nghĩa là nếu ông không bị bệnh, ngay cả cháu gái của mình cũng không được gặp?” Lâm Bạch Thanh quay đầu lại ngay lập tức, quả quyết nói: “Không thể.”
Lại nói: “Ông muốn làm những chuyện mờ ám để Cố Hoài Thượng bị lưu đày đến làm phiền tôi thì ông bị bệnh cũng không gặp được tôi đâu!” Nói xong, cô sải bước nhanh rời đi, đi lên lầu từ cầu thang nhỏ ở hàng lang phía sau cộp cộp cộp.
Đưa mắt nhìn cháu gái rời đi, Sở Xuân Đình nghe thấy tiếng người huyên náo ở lầu hai, có người chơi oẳn tù tì, có người đang đùa giỡn, khách khứa và bạn bè cùng nhau vui vẻ. Mà ông ta ngồi trong sân nhỏ ở sảnh sau lại chỉ có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ từ chiếc quạt thông gió xả ra sinh ra khó chịu.
Trần Hải Lượng không phải là người duy nhất đi cùng ông ta mà là một nhóm đông người muốn đưa ông cụ về, lúc này tất cả bọn họ đã tiến hết vào sân.
Sở Xuân Đình lúc này thật ủ rũ, hai vai rũ xuống, lông mày cũng cúp xuống, thần sắc bi thương, như chó nhà có tang.
Nhưng sau một hồi im lặng, ông ta lại không nhịn được bật cười, tự nhủ: “Con bé thật có bản lĩnh!”
Thử hỏi ngay cả khi cháu gái không nhận mình, nhưng làm sao Sở Xuân Đình không tự hào cho được khi cháu gái mình có thể một tay áp đảo toàn bộ giới trung y ở Quảng Châu? Hơn nữa ông ta có thủ đoạn, sẽ có thể luôn nghĩ cách khiến cháu gái ngoan ngoãn đến gặp mình.
Cuối cùng, xem như là chính thức kết thúc lễ khai trương.
Tắm xong nằm trên giường, mặc dù lần trước vợ đã nói cô không dễ có thai cho nên không cần dùng biện pháp tránh thai. Hơn nữa thật sự là lần trước Cố Bồi bỏ dở giữa chừng, thậm chí còn không đạt được đến trình độ khiến vợ mang thai.
Nhưng anh vẫn nghiêm túc chuẩn bị dụng cụ tránh thai.
Mà thực sự mong muốn vợ cảm nhận được sự tuyệt vời của làm tình và còn một điểm nữa là vuốt ve rất quan trọng.
Từ ba phút trước cũng có thể thấy được Cố Bồi sốt ruột đến mức nào, anh gấp đến mức lược bớt một bước kia. Cuối cùng, vợ đã tắm xong quay lại, Cố Bồi đi vào trong vô thức lấy dụng cụ ra trước. Vợ còn nhỏ nên đương nhiên anh không thể để cô mang thai lúc này, anh luôn nhớ bước đầu tiên có thể khiến cho phái nữ trải nghiệm được khoái cảm là sự vuốt ve. Nhưng ngay khi vợ vừa mới lên giường đã cho Cố Bồi một động thái lớn.
Cô nhìn anh cười một tiếng, cầm lấy dụng cụ trong tay anh ném sang một bên, đột nhiên vén chăn chui vào… Đây là lần đầu tiên Cố Bồi thật sự mất khống chế đúng nghĩa.
Anh ngửa cổ lên a một tiếng như bị bóp nghẹn, dù không cao nhưng lực xuyên thấu cực mạnh, đến nỗi ngay cả Kiều Mạch Tuệ ở sát vách cũng nghe thấy!