Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lúc này trông ông ta có vẻ uể oải, chán nản không có tinh thần.

Thấy Lâm Bạch Thanh đi tới, Sở Xuân Đình như dự đoán được điều gì đó, ngẩng đầu nói với Cố Bồi: “Tiểu Bồi, lấy đại sự làm trọng, cậu đưa Bạch Thanh lên lầu trước. Tiếp đãi những vị khách hôm nay cho tốt, chuyện của chúng ta bàn lại sau.”

Trần Hải Lượng cũng cười nói: “Đàn em, hôm nay tiếp đãi nhiều khách khứa như vậy, em là chủ trì sao có thể chạy lung tung khắp nơi. Để anh tiễn là ông Sở được rồi, nhanh lên lầu đãi khách mời rượu đi.”

“Lên lầu trước đi, có chuyện gì xong rồi hãy nói, ông Sở…” Cố Bồi hạ giọng nói: “Vừa rồi đã nhận ra lỗi sai của mình, cũng đã hứa với anh rồi, sau này nếu không có việc gì ông ấy sẽ không quấy rầy chúng ta nữa.”

Lâm Bạch Thanh cũng hạ giọng, nhỏ giọng nói: “Anh lên lầu trước đi, em muốn nói chuyện riêng với ông Sở.”

Cố Bồi kiên trì nói: “Lên lầu trước đi, ông ấy đã hứa sau này sẽ không quấy rầy chúng ta nữa.”

Cố Bồi là như vậy, anh hiểu khá rõ tình hình trong nước, chẳng hạn như vụ tai nạn xe hơi của Mã Bảo Trung. Mặc dù không ai nói rõ nhưng anh có thể đoán được là do Sở Xuân Đình làm.

Nhưng dù sao anh cũng từ nước ngoài về, dễ dàng khiến cho mọi người nghĩ anh quân tử. Giống như Mục Thành Dương, tin tưởng lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng.

Nhưng Lâm Bạch Thanh khác với anh, dù sao Sở Xuân Đình cũng là ông nội của cô mà cô hiểu rõ ông ta hơn Cố Bồi. Ông ta không phải quân tử, càng không phải ngụy quân tử, ông ta là một kẻ xấu xa. Những lời hứa hẹn của kẻ xấu đều là đánh rắm, không thể tin được.

Trong thời gian ngắn khó giải thích được, Lâm Bạch Thanh hơi suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Ngoan nghe lời, anh lên lầu trước đi, xong hôm nay em rảnh rỗi, đợi đến tối em…sẽ đền bù cho anh.”

Cố Bồi sửng sốt một chút, hai chữ “đền bù”, đã lâu rồi cô vợ bé nhỏ của anh không nói.

Thật ra Cố Bồi cũng không mong vợ đền bù, bởi vì vấn đề vẫn luôn là ở chính anh. Từ đầu đến cuối anh luôn lo lắng mình sẽ làm đau vợ, cảm thấy mình chưa đủ nhẹ, nhưng anh lại rất khó kiềm chế bản thân mình.

Nếu như anh có thể trao đổi với Liễu Liên Chi anh sẽ biết trạng thái hiện tại của mình, chỉ có bốn chữ có thể hình dung được: lòng có mãnh hổ. Nhưng mà muốn đánh lạc hướng một người đàn ông, một chiêu này là bách phát bách trúng.

Vừa nghĩ đến việc tối nay vợ sẽ đền bù cho mình, mặc dù không biết sẽ đền bù cái gì nhưng Cố Bồi lập tức đồng ý, buông xe lăn ra, anh nói: “Anh ở trên lầu chờ em.”

Dáng vẻ khi anh rời đi cực kỳ buồn cười, đi cùng tay cùng chân.

Nhìn chồng rời đi, Lâm Bạch Thanh trừng mắt, Trần Hải Lượng cười ha ha, xoay người rời đi. Sau đó chỉ còn lại Sở Xuân Đình vẫn còn ngồi trên xe lăn. Ông già này cũng thật thú vị, hôm nay suýt nữa đã thuê người đạp đổ tấm biển của Linh Đan Đường làm củi đốt.

Nhưng khi một mình đối mặt với Lâm Bạch Thanh, lông mày của ông ta nhướng cao, dù đã cố gắng kìm nén giả vờ ra dáng rất thành thật, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt đã bán đứng ông ta, thật ra trong lòng ông cụ vừa vui vẻ vừa đắc ý.

Lâm Bạch Thanh khoanh tay nhìn ông nội, ông cụ không dám nhìn cô, cụp mắt xuống nhưng cũng lén lút liếc nhìn.

Tổng cộng tám nghìn tám, Lâm Bạch Thanh móc ra những tờ một đồng nguyên màu gạch, nhẹ nhàng để trên đầu gối của Sở Xuân Đình, trước tiên nói: “Sừng tê giác quá lớn, tôi mang theo không được, hôm nào sẽ để đàn anh trả lại cho ông.” Ngay sau đó lại hỏi: “Ông thấy ông Mục không phá đám thành công, có phải là rất đắc ý?”

Đương nhiên Sở Xuân Đình rất đắc ý.

Ông ta cũng không am hiểu kungfu quyền thuật, cả đời đi khắp bốn phương, đều dựa vào tâm cơ và mưu lược.

Nhưng mãi cho đến hôm nay ông ta mới biết được, cháu gái ông ta lại biết công phu điểm huyệt đã thất truyền.

Cháu gái khiến Sở Xuân Đình vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, ngay lúc nhìn thấy kỹ năng giải huyệt như nước chảy mây trôi của Lâm Bạch Thanh, ông hận không thể dập đầu cảm ơn Cố Minh, cảm ơn Cố Minh đã giúp ông ta bồi dưỡng ra một cháu gái xuất sắc đến như vậy.

“Sau này ông sẽ không đến quấy rầy tôi nữa, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Cố phải không? Nói cho tôi biết, cuối cùng ông đã cho Cố Hoài Thượng cái gì để ông ta bận rộn chạy việc giúp ông nhiều lần như vậy?” Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một chút nói: “Đó là cửa hàng của Sở Tam Hợp phải không? Có phải ông cho Cố Hoài Thượng thuê để ông ta kinh doanh đồ cổ?”

Advertisement
';
Advertisement