Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chỉ một lúc sau, Lâm Bạch Thanh đuổi kịp.

Mục Thành Dương nói: “Anh thật không ngờ mới ngày đầu tiên khai trương ông nội anh lại đến phá đám.”

Đúng thật là hôm nay anh ấy có lỗi sai, Lâm Bạch Thanh muốn nhắc nhở anh ấy, cô nói: “Nếu không phải em đá anh một cái, anh đã lấy ra kim Huyền Thiết. Bảo Tế Đường mà biết kim Huyền Thiết đang ở trong tay chúng ta, chắc chắn bọn họ sẽ nói tin tức này cho Sở Thanh Tập. Sở Thanh Tập đến đòi kim châm, chúng ta có cho hay không?”

Mục Thành Dương dừng bước, nghẹn ngào nói: “Đúng rồi, Bảo Tế Đường đang chằm chặp tìm kim châm, ông nội anh cũng là vì kim châm!”

Ông cụ Mục giả vờ bị bệnh tim không chỉ vì để Bảo Tế Đường đè ép lên đầu Linh Đan Đường, mà ông ta còn muốn ép kim châm xuất hiện.

Bởi vì suy tim chỉ có dùng kim châm châm cứu, mà ở hiện trường một khi Lâm Bạch Thanh lấy ra hộp Hoàng Đế Cửu châm. Nếu bị người có tâm chụp hình gửi cho Sở Thanh Tập, Sở Thanh Tập sẽ lập tức chạy về nước và đến đây đòi kim châm.

Mục Thành Dương cũng chỉ mới có 22 tuổi, vẫn còn là một chàng trai trẻ ngây thơ trong sáng.

Bỗng nhiên phát hiện ra sự không khéo và cay độc của ông nội mình, kinh sợ không khép miệng lại được: “Chiêu này thật quá độc ác!” Chẳng những muốn phá đám, ông ta còn muốn ép Linh Đan Đường lôi kim châm ra giữa ban ngày ban mặt.

Mà khi Sở Thanh Tập về đòi kim châm, chẳng phải Bảo Tế Đường hợp tình hợp lý mua lại từ trong tay Sở Thanh Tập sao? Lâm Bạch Thanh cũng rất thẳng thốt, cảm thán những người cùng nghề với mình thật thông minh và cay độc.

Cô nói: “Xem như chúng ta cũng học được một bài học, sau này chúng ta nên cẩn thận hơn trong mọi việc.” Mục Thành Dương khẽ gật đầu, ủ rũ cúi đầu đi.

Một bên là Linh Đan Đường, có người thầy kính yêu cùng với đàn em mà anh ấy thương yêu nhất, một bên là ông nội và người bác thông gia dã tâm bừng bừng, thế lực muốn áp đảo tất cả trung y ở Quảng Châu, đứng đầu trong lĩnh vực trung y.

Mục Thành Dương đã từng đồng ý với Cố Minh giúp Lâm Bạch Thanh hai năm, đó là lời hứa của thầy trò cũng là lời hứa của người quân tử. Anh ấy là đàn ông, nhất định nói được phải làm được.

Chỉ là anh ấy không hiểu nổi, chỉ có hai năm mà thôi, tại sao ông nội lại không đợi được? Hiện tại không chỉ ép anh ấy rời Linh Đan Đường, lại còn vì Bảo Tế Đường mà làm ra chuyện xấu xa.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật tồi tệ, ông ta đã là một ông lão 60 tuổi, một bác sĩ trung y đức cao vọng trọng, phá đám không thành lại bị một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi đánh bại.

Chờ sự việc này lan truyền ra ngoài, nhất định những người trong giới trung y sẽ tặc lưỡi cười nhạo ông ta. Nói khó nghe một chút, một đời bác sĩ trung y, một đời anh minh đều đã bị hủy trong một ngày rồi.

Mục Thành Dương càng nghĩ càng không hiểu, tại sao ông nội anh ấy lại hồ đồ như vậy, nhất định phải gây chuyện!

Không nói với anh ấy nữa, Lâm Bạch Thanh vừa tách khỏi đàn anh của mình liền nhìn thấy Liễu Liên Chi. Nhưng bà ngoại không nhập tiệc, cũng không đến chào hỏi với cô. Trước khi Lâm Bạch Thanh kịp đuổi theo, bà ấy và Thẩm Khánh Hà đã xuống lầu.

Khi Lâm Bạch Thanh đuổi theo xuống lầu, cô nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động: Bà ngoại bảy mươi tuổi của cô lái xe, còn dì nhỏ Thẩm Khánh Hà lại đang ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, hai người cùng rời đi.

Không sai, bà ngoại cô chẳng những là giáo sư đại học mà còn có thể tự mình lái xe! Mà Lâm Bạch Thanh, cả hai đời đều không có lấy được bằng lái.

Cô sống lại, cô sống hai đời, đã gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ, hai mươi năm sau, bởi vì hành nghề y mà cô cũng gặp không ít người giàu có hàng đầu thế giới.

Nhưng một người phụ nữ độc lập tự cường lại thông minh giống như Liễu Liên Chi, Lâm Bạch Thanh sống hai đời mới gặp lần đầu. Mà bởi vì sự nổi bật của bà ấy, càng làm ông nội Sở Xuân Đình hoàn toàn không được việc gì.

Nhìn xe của Liễu Liên Chi rời đi, Lâm Bạch Thanh quay người vọt vào con hẻm của nhà hàng, chạy nhanh hai bước đến sân sau nhỏ, có ba người trong sân sau, cả ba người Lâm Bạch Thanh đều biết.

Một người là Cố Bồi, người kia là nhị sư huynh của Lâm Bạch Thanh là Trần Hải Lượng, người còn lại là ông nội của cô Sở Xuân Đình. Ông ta đã có thể đi lại nhưng thắt lưng còn chưa được tốt lắm, đi đường dài vẫn cần phải ngồi xe lăn.

Advertisement
';
Advertisement