Ở ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài người ta, Lâm Bạch Thanh đỡ ông cụ Mục dậy. Trước tiên nhấn ép hai ngón tay xuống, bắt mạch bụng của ông ta, đến trước một điểm: “Đây là huyệt đới mạch.” Tay vòng đến một điểm khác: “Đây là huyệt thần khuyết.”
Linh hoạt quay về vị trí này, gõ nhẹ một chỗ: “Đây là huyệt chương môn.”
Sau đó, ra hiệu cho mấy bác sĩ trung y lớn tuổi cũng đến sờ xem bệnh, cô còn nói: “Các vị có phát hiện các cơ xung quanh huyệt vị quanh tim của ông Mục cứng ngắc, khí huyết ngưng trệ, tất cả đều bị tắc nghẽn nghiêm trọng?”
Một nhóm bác sĩ trung y lớn tuổi ba chân bốn cẳng tiến lên sờ, sờ xong nhốn nháo gật đầu: “Đúng thế.”
“Ba huyệt này của ông Mục bị đình trệ, khi khí huyết bị tắc nghẽn, sẽ ảnh hưởng đến mạch tượng.” Lâm Bạch Thanh nói, vẫn dùng hai ngón tay, trước tiên ấn xoa bóp huyệt đới mạch, một lát sau lại vạch đến huyệt thần khuyết, hơi dùng sức vò ép, lại quay trở lại huyệt chương môn, lấy lòng bàn tay vò ép, một lát sau lại nhanh chóng gõ nhẹ hai lần.
Động tác của cô rất nhẹ cũng rất nhanh, nhanh đến mức nếu không phải người trong nghề, cơ hồ khó có thể nhìn thấy rõ cô làm như thế nào.
Mà cái này chính là những gì y học trung y dạy, thủ pháp giải huyệt chuyên nghiệp.
Không giống như giải huyệt trong phim truyền hình, không phải nhấn mạnh nhấn mạnh nhấn mạnh điểm ngón tay, cũng không có tiếng bịch bịch bịch. Nhưng người trong nghề hiểu, tay cô tuy nhỏ nhưng dùng lực rất lớn, nghỉ thở dốc một hơi đã giải được ba huyệt vị.
Chẳng những trung y suy tàn mà cả võ thuật truyền thống hưng thịnh cũng dần bị quên lãng.
Dù cho các bác sĩ trung y già bảy tám mươi tuổi đang ở hiện trường cũng hiểu biết chút ít về huyệt đạo, nhưng bọn họ cũng không thể giữ tốt được lực đạo, điểm cũng không được. Tuy nhiên điểm huyệt thì dễ mà giải huyệt mới khó, bác sĩ muốn giải huyệt đều phải phối hợp châm cứu với xoa bóp mười ngày nửa tháng.
Chỉ có luyện qua võ thuật, lực đạo cổ tay đặc biệt mạnh, bác sĩ mới có thể chỉ bằng một tay đã giải huyệt được.
Cho nên người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lâm Bạch Thanh vuốt vuốt bụng của bác sĩ Mục.
Chỉ có người trong nghề mới biết kỹ thuật của cô, sức lực mạnh bao nhiêu.
Một cô gái trẻ biết điểm huyệt giải huyệt cũng đủ khiến ai nấy cũng phải giật mình.
Đợi cô giải huyệt xong, một nhóm bác sĩ trung y già đồng loạt chạy tới, tranh nhau bắt mạch, sờ huyệt.
Đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Đúng là mạch tượng của ông Mục đã bình thường.”
Một người khác dừng tay nói: “Thật không thể tin được, ba huyệt vị của ông Mục hoàn toàn được đả thông.”
Lại có người vỗ tay bốp bốp: “Khó trách Cố Minh muốn truyền Linh Đan Đường cho cô ấy, cô gái trẻ này thật sự có tài.”
Ông Mục cũng vỗ tay tán thưởng phụ họa: “Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, bà chủ Tiểu Lâm, cháu có tư cách làm chủ.”
Một nhóm bác sĩ trung y già cũng sôi nổi đứng lên vỗ tay.
Còn đám người lãnh đạo lớn ngoài nghề đến hỗ trợ cổ vũ không hiểu, nhưng cũng phải giả vờ hiểu, nhanh chóng hùa theo. Cho nên những phục vụ trong nhà hàng đang thắc mắc tại sao mấy người này không ăn cơm, mà ở đây lại ầm ầm vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Trong tiếng vỗ tay, Lâm Bạch Thanh cao giọng nói: “Khi còn sống sư phụ tôi thích nhất là náo nhiệt, xem như cho sư phụ tôi chút mặt mũi. Mọi người ăn ngon uống ngon, nhưng cố gắng chăm sóc tốt cơ thể mình, tôi ở đây cảm ơn mọi người thay sư phụ mình.”
Lúc này, các món ăn nóng đã nguội, mọi người lần lượt quay lại chỗ ngồi ăn cơm.
Các bác sĩ trung y già vốn là bị uy quyền của Sở Xuân Đình ép buộc đến. Đều là người trong nghề, sao họ không hiểu ông Mục tự điểm huyệt đến phá đám, nhưng mà không phá đám được, thiếu chút nữa chân cũng bị cô gái trẻ làm cho què.
Mọi người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu: Khó trách Sở Xuân Đình muốn nâng đỡ cô, cô gái trẻ thật lợi hại, ai mà không có chút tài năng thật sự không dám đến phá đám cô.
Đương nhiên có rượu có thức ăn, trong nháy mắt mọi người đã quên mất nguy cơ nhỏ vừa rồi, ai nấy đều vui vẻ.
Trong phòng chỉ có một người vô cùng tức giận, đương nhiên đó là Mục Thành Dương. Anh ấy cầm một cái ly lên, lúc đầu định ném xuống đất lại bị Lâm Bạch Thanh bắt được, hằm hằm trừng mắt nhìn ông nội mình, xoay người rời đi.