“Thanh Thanh nói có người phá đám, ông không đi xem một chút sao?” Cố Bồi nói. Ngược lại Sở Xuân Đình phản ứng rất nhanh, cũng rất thông minh: “Có phải là người của Bảo Tế Đường không?”
Mặc dù ông Mục không phải là bác sĩ của Bảo Tế Đường nhưng lại là cha vợ của Bảo Tế Đường, bị áp bức bởi uy quyền của Sở Xuân Đình. Cũng giống như ông Mục không biết gì về đồ cổ, Sở Xuân Đình cũng không am hiểu gì về trung y. Vậy mà lại dám phá đám ở sảnh lớn trong tiệc khai trương của Linh Đan Đường, đương nhiên là ông cụ nhà họ Mục có thủ đoạn cao minh. Cuộc đời của Sở Xuân Đình xem trọng nhất là thể diện, thay vì nâng cao mặt mũi cho cháu gái mình, ngược lại còn gây thêm rắc rối? Ông ta đã bình phục cơ bản, đi còn nhanh hơn cả Cố Bồi, giống như là đang bay.
Đương nhiên là không dám vào tham dự, đến sảnh lớn chỉ đứng nhìn từ xa.
Bởi vì ông cụ Mục hừ một tiếng đầy trung khí, Lâm Bạch Thanh kết luận rằng ông ấy không phải bị bệnh tim, Mục Thành Dương cũng cảm thấy không giống. Anh ấy cũng bối rối: “Ông nội, ông bị sao vậy, ông cũng là bác sĩ trung y, ông thấy trong người thế nào?”
Một đám bác sĩ người cướp ta đoạt, còn đang chiếm lấy hai cánh tay của ông cụ Mục bắt mạch. Ai từng đến bệnh viện đều biết chỉ cần bác sĩ không đuổi đi, mọi người tốt nhất là vây lại xem chữa bệnh.
Cho nên nào là tôm hùm sốt, nào là bào ngư hầm mềm vàng ươm, nào là vây cá mập óng ánh trong suốt đã mang lên bàn nhưng không có một vị khách nào có khẩu vị, toàn là vây quanh một nhóm các bác sĩ trung y lớn tuổi để xem tình hình phát triển như thế nào.
Ông cụ Mục nhìn Lâm Bạch Thanh đã không bắt mạch nữa, cũng không nói một lời, trông có vẻ khó xử, đoán là mình đã phá đám thành công.
Ngày con nhà người ta vừa mới khai trương, ông ta cũng không thể làm khó quá, cười ha hả nói: “Tiểu Lâm, ông cũng là bác sĩ trung y, tuy nói là chủ trị ngoại thương, nhưng nội khoa ông cũng hiểu biết chút ít. Đây không phải là vấn đề bệnh tim động mạch vành, nghi là hỗn hợp nhiều chứng bệnh khó trị. Cháu đã từng chữa trị cho gấu trúc, cũng như Sở Xuân Đình bị liệt cũng là nhờ cháu trị liệu mới đứng lên được. Những điều này cũng đã đủ chứng minh cháu là một bác sĩ giỏi. Hôm nay cháu khai trương, ông vốn dĩ không nên quấy rối ngày tốt của cháu. Nhưng trong một ngành nghề, núi này cao luôn có núi khác cao hơn, bệnh của ông chắc có lẽ chỉ có ông chủ Lục của Bảo Tế Đường mới có thể chữa khỏi.”
“Đúng thế, Bảo Tế Đường có kim châm, nếu vậy ai đi mời ông chủ Lục đi?” Có người nói.
Lại có người nói: “Ông chủ Lục ở Thâm Hải, phái một người đến đón ông ấy đi.”
“Ai có ô tô, mau đến đón ông chủ Lục đến chữa bệnh.” Một người khác nói.
Đối thoại này của ông cụ Mục vừa hay lại vừa khôn ngoan, ngay cả Lâm Bạch Thanh cũng vô cùng tán thưởng.
Thấy đã phá đám thành công, ông ta cũng không dồn sức chèn ép cô, ngược lại trước tiên là khẳng định y thuật của cô, khen ngợi cô một chút, sau đó lại mời ông chủ Lục đến. Hôm nay ý định đến phá đám của ông ấy đã rõ ràng.
Ở giữa những người trong nghề, ông ấy muốn nâng Bảo Tế Đường lên trên Linh Đan Đường.
Lúc này Mục Thành Dương cũng đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
Nhưng nếu ông nội đến phá đám, kêu đứa cháu trai như anh ấy làm sao bây giờ? Mục Thành Dương oán giận nhìn ông nội mình, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.
Nhưng tài nghệ không bằng người khác, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn ông nội phá đám thành công thôi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Bạch Thanh cười một tiếng nói: “Ông Mục, cháu biết ông chủ Lục là thông gia của ông, ông tin tưởng ông ấy hơn, ông cũng biết nghề trung y coi trọng kinh nghiệm và lai lịch nhất. Nhưng ông đã tới đây, nên cho những người trẻ tuổi như cháu một cơ hội, bệnh của ông…” Nhìn xung quanh, cô lớn tiếng nói: “Cháu sẽ điều trị.”
Lời nói rất hiền hòa nhẹ nhàng, nhưng tất cả mọi người ở trong sảnh đều bị cô khơi dậy sự hiếu kỳ. Cuối cùng ông cụ Mục bị bệnh gì, Lâm Bạch Thanh định chữa trị như thế nào?
Tất nhiên đã là phá đám, còn có nhiều bác sĩ trung y lão làng như vậy, Lâm Bạch Thanh không chỉ muốn chữa bệnh mà còn muốn giải nghĩa rõ ràng nguyên do. Ông cụ Mục cũng lộ ra vẻ hứng thú: “Cháu thật sự có thể chữa khỏi?”