Cô vội vội vàng vàng đến nhà hàng, lúc này tất cả khách đều đã ngồi vào bàn, sắp sửa lên món.
Những lãnh đạo lớn đã có Cố Bồi tiếp, Lâm Bạch Thanh không cần lo lắng.
Nhưng cô phụ trách việc xem món và thanh toán.
Cô mới lên tầng tìm Mục Thành Dương đã thấy anh ấy nói: “Sư muội, nhà hàng này không ổn, cực kỳ không ổn.”
Do ông nội liên tục phá rối nên Lâm Bạch Thanh sợ nhất là nghe thấy hai chữ “không ổn” này, vội vàng hỏi: “Lại có chỗ nào không ổn?”
Đồ ăn do Mục Thành Dương đặt, nhưng điều khiến anh ấy băn khoăn là, ban đầu anh ấy đặt rượu Kiến Nam Xuân, nhưng vừa đến nhà hàng lại phát thứ đặt trên bàn đều là rượu Mao Đài, t.h.u.ố.c lá cũng đổi từ Hongshuangxi thành Chunghwa giấy.
Đương nhiên tiền lễ nhiều nên họ sẽ không bị lỗ vốn vì bàn rượu này, nhưng dù anh ấy có ngốc đến đâu đi chăng nữa cũng hiểu rõ tình hình. Anh ấy nói: “Sư muội, em nhớ không, ông chủ Chu của nhà hàng này tới tìm chúng ta, tự mình tiến cử.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Ông ấy là người của Sở Xuân Đình, do ông ta cử tới tìm chúng ta.” Cô nói tiếp: “Anh đi hỏi xem đã thanh toán chưa?” Thực ra không cần hỏi cũng đoán được, Sở Xuân Đình sai người tới nhận thầu tiệc rượu thì tất nhiên cũng thanh toán từ trước rồi.
Khi đó ông ta sai người tới đặt rượu, chuẩn bị sẵn thuốc lá, rượu và thức ăn, lại mời nhiều lãnh đạo tới trước làm nền đã nghĩ rằng tiệc khai trương hôm nay cũng là tiệc nhận thân của ông ta.
Ông ta đã lên kế hoạch từ hôm Lâm Bạch Thanh thử kinh doanh, định sẽ nhận thân ngay tại lễ khai trương.
Nhưng tiếc là cháu gái không dễ chi phối, đã ép ông ta lại.
Qua sự sắp xếp này của ông ta, Mục Thành Dương hơi mềm lòng nói: “Hay là chúng ta cứ mời ông ấy đi, ít nhất để ông ấy tới ăn bữa cơm, anh thấy ông ấy cũng… rất đáng thương.”
Lâm Bạch Thanh sửng sốt: “Sư ca, anh có giữ lập trường không vậy. Anh quên ông ta đã chèn ép sư phụ của chúng ta ra sao rồi ư?”
Mục Thành Dương nói: “Nhưng bây giờ ông ta rất đáng thương.” Anh ấy nói thêm: “Hay em nhận ông ấy đi, chúng ta cần khai trương làm ăn, cần quan hệ, cần tài nguyên, cũng cần người chống lưng. Ở thành phố Đông Hải, chúng ta không tìm được ai có hậu đài mạnh hơn ông ấy đâu, sau này ai dám tới phá đám, dám bắt nạt chúng ta, có ông ấy che chở thì chúng ta không cần sợ nữa.”
Suy nghĩ của sư ca cũng là suy nghĩ của đa số mọi người.
Họ thấy Sở Xuân Đình có thế lực lớn, quan hệ rộng, hậu đài vững, nếu công khai nhận ông ta là ông nội thì sau này không cần lo sẽ bị ức h.i.ế.p trên thương trường nữa.
Chỉ có người có tầm nhìn sâu rộng như Liễu Liên Chi mới nhìn ra nguy cơ bên trong.
Nói trắng ra thì hậu đài là hậu đài, ông ta nên ở phía sau giống như Liễu Liên Chi.
Nếu cô công khai nhận thân, nhận ông ta sẽ chỉ khiến người khác ganh ghét, đố kị, bịa đặt.
Huống chi dù thế lực của Sở Xuân Đình lớn đến đâu đi nữa, nếu trong ngành có người muốn làm khó Lâm Bạch Thanh thì ông ta cũng không bao bọc được. Đáng tiếc, ông cụ thông minh cả đời nhưng lại luôn mắc sai lầm ở những chuyện nhỏ.
Lâm Bạch Thanh đang định giải thích rõ ràng với sư ca thì nghe thấy gần đó có tiếng nói: “Ôi…Ôi…” Giọng này hơi run, được kéo dài ra.
Mục Thành Dương quay đầu lại nhìn thì thấy ông nội anh ấy đang rên rỉ, một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.
Anh ấy nói: “Ông nội, sao sắc mặt ông là lạ vậy?” Rồi lại nói: “Ông ấy bị tim mạch vành, đừng bảo là phát bệnh nhé.” Trong tiệc rượu nhộn nhịp, nếu có người phát bệnh thì sao được?
Đương nhiên ở đây đều là bác sĩ trung y, không sợ nhất chính là có người bị bệnh.
Xung quanh ông cụ Mục đều là bác sĩ trung y, thấy sắc mặt ông ấy bỗng trở nên rất kém thì nhao nhao muốn bắt mạch chẩn đoán.
Mục Thành Dương cũng đi qua đó, giơ tay ra bắt mạch.
Có người thấy tiếng rên rỉ của ông cụ Mục càng ngày càng lớn thì vội nói: “Mau gọi 120, đưa tới bệnh viện đi.”
Một bác sĩ trung y già nói to: “Cả đống bác sĩ trung y ở đây mà có bệnh lại đưa vào bệnh viện, đi tìm tây y thì bác sĩ trung y chúng ta là cái gì?”
Ông ấy lại hô lớn: “Bà chủ Tiểu Lâm, mau tới bắt mạch giúp đi.”
Sau câu nói này của ông ấy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Bạch Thanh.
Nhưng mà, điều này cũng đúng.
Hôm nay Lâm Bạch Thanh chính thức bước chân vào giới trung y Quảng Châu, trở thành bà chủ của dược đường có tiếng. Các bác sĩ trung y lớn tuổi đem tiền lễ và dược liệu tới cổ vũ cô, nếu họ bị bệnh thì cô buộc phải thể hiện y thuật.