Khi nãy Lâm Bạch Thanh đã trông thấy Sở Xuân Đình nhưng ra ngoài tìm một vòng lại không thấy đâu.
Chắc là ông nội nhảy nhót cả nửa ngày lại bị cô nhất quyết đè xuống rất tức giận nên đi rồi.
Trở lại dược đường, Lâm Bạch Thanh tính toán tiền lễ cùng bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu cầm một xấp tiền lớn, vừa sợ vừa vui, giọng cũng thay đổi: “Mười bảy nghìn sáu trăm.”
Lâm Bạch Thanh cũng kinh ngạc: “Sao lại nhiều vậy?”
Bác sĩ Lưu nhỏ giọng nói: “Giáo sư Liễu bỏ vào sáu nghìn sáu, sau đó người do ông Sở Sở Xuân Đình cử đến xem sổ ghi tiền lễ rồi trực tiếp bỏ vào tám nghìn tám, số còn lại mới là của những khách khứa khác bỏ vào.”
Bà ấy chỉ vào hai chiếc sừng tê giác được đặt trên kệ, lót lụa đỏ, còn buộc thêm hai bông hồng lớn rồi nói: “Nhưng bất cứ thứ gì cũng không bằng hai chiếc sừng tê giác này được chúng ta dùng làm tá dược, thuốc dẫn, dù mỗi ngày đều dùng thì chúng ta cũng có thể dùng hai mươi năm.”
Trước mắt sừng tê giác đã bị cấm, nhưng chỉ cấm thêm vào thuốc trung y, nếu bệnh nhân đang nguy kịch cần thì có thể dùng làm thuốc dẫn.
Dùng nó làm thuốc dẫn, mỗi đơn thuốc chỉ cần một đến ba đồng, xay thành bột rồi rắc vào thuốc là được. Hai chiếc sừng tê giác, kể cả dùng thoải mái cũng dùng được hai mươi năm.
Hai chiếc sừng tê giác đó đúng là món quà quý giá nhất mà hôm nay họ nhận được, ngay cả trầm hương cũng bị lu mờ nếu so với nó. Nó còn được cố ý đặt trên quầy cho mọi người ngắm.
Giọng nói của Liễu Liên Chi vang lên từ cầu thang: “Thanh Thanh, chiếc sừng tê giác này là Sở Xuân Đình tặng à?”
Lâm Bạch Thanh và bác sĩ Lưu quay đầu cùng lúc, bác sĩ Lưu cười nói: “Đúng vậy.”
Liễu Liên Chi xuống tầng, giơ tay sờ vào một trong hai cái, nói với Lâm Bạch Thanh: “Năm đó khi mở nhà máy hóa chất, bà đã mua cái này để trang trí bàn.”
Bà ấy nói tiếp: “Nghe nói ông ta đi lễ tận tám nghìn tám?”
Bác sĩ Lưu vội nói: “Tiền lễ chỉ là tấm lòng thôi, thật ra mọi người đi nhiều quá, trong lòng chúng tôi lại có áp lực, sau này khó trả lại.”
Bà ấy nhìn Lâm Bạch Thanh: “Có đúng không cháu?”
Họ tranh đua nhau là lại đập tiền cho Lâm Bạch Thanh, tốt thì tốt thật nhưng ngay cả bác sĩ Lưu cũng sợ, sợ họ chạm vào là nổ, sẽ đánh nhau.
Liễu Liên Chi gật đầu, nói: “Tiền lễ mà tôi đi là tấm lòng của tôi, còn của người khác thì không chắc.” Bà ấy lại nhìn Lâm Bạch Thanh, ý tứ sâu xa: “Thanh Thanh, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!”
Trước lúc giải phóng, Liễu Liên Chi là con dâu nhà họ Thẩm, mấy năm gần giải phóng, do hóa chất và sợi bông tiêu thụ tốt nên bà ấy đã tích cóp được gia tài bạc triệu, bà ấy mới là triệu phú đích thực. Nhưng Sở Xuân Đình lại không từ thủ đoạn, sau khi giải phóng đã vơ vét hơn một nửa đồ bà ấy cất giữ.
Nếu không vì lần giao dịch văn vật kia thì con gái bà ấy cũng không phải tới biên cương.
Vậy nên mối thù giữa họ là mối thù truyền kiếp hơn nửa thế kỷ.
Nhưng Sở Xuân Đình lại khiêu khích, bà tặng trầm hương tôi tặng sừng tê giác, bà cho sáu nghìn sáu thì tôi cho tám nghìn tám, hết lần này đến lần khác, nhất quyết phải giẫm Liễu Liên Chi xuống.
Lần khai trương này của Linh Đan Đường chính là sự nghiệp cả đời của Lâm Bạch Thanh, không đến mức hết cách thì cô sẽ không đóng cửa. Đây là ngày Cố Minh đã mong đợi từ lâu, trông thấy cô chính thức làm bà chủ, là một ngày tốt, nhưng ông nội và bà ngoại còn chưa gặp nhau đã đánh nhau ầm ầm ở địa bàn của cô rồi. Điều này đương nhiên là không được, dù cho họ là ai thì hôm nay cũng không được gây rối ở chỗ của Cố Minh.
Tạm thời không nhắc đến ông nội, nhưng Lâm Bạch Thanh phải áp chế bà ngoại, làm cho bà chịu thua. Cô nói: “Bà ngoại, đa số những người hôm nay đến đều là bạn lâu năm của sư phụ cháu, mà hôm nay cũng là ngày trọng đại của Linh Đan Đường, có chuyện gì chúng ta để sau lại nói, bây giờ chúng ta tới nhà hàng, vui vẻ ăn một bữa cơm, bỏ qua chuyện hôm nay đi nhé.”
Dù gì Liễu Liên Chi cũng là phụ nữ, cũng bình tĩnh lý trí nên rất dễ khuyên. Bà ấy nhẹ nhàng nói: “Cháu đi trước đi, giữ một chỗ cho bà ngoại là được, bà ngoại giúp bác sĩ Lưu thu dọn dược liệu đã, lát nữa tới sau.”
Lâm Bạch Thanh đoán bà cũng đang quan sát, xem Sở Xuân Đình có tới bữa tiệc không.
Nếu ông ta đi thì chắc bà ấy sẽ không đi, nhưng nếu Sở Xuân Đình không đi thì khả năng bà ấy sẽ đi.
Thôi được rồi, tạm thời Lâm Bạch Thanh không để ý đến việc hòa giải ông nội và bà ngoại nữa, nhanh chóng đi tới nhà hàng tiếp đãi khách khứa.