Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Lâm Bạch Thanh quay đầu, nói với Sở trưởng Mã: “Thật ra không ngờ Sở trưởng Mã có thể tới thăm dự lễ khai trương của chúng tôi, được ông xem trọng, lát nữa lên sân khấu cắt băng giúp chúng tôi nhé.”

“Được thôi, chúng ta cùng lên sân khấu đi.” Sở trưởng Mã cười, giơ tay ra bắt tay Lâm Bạch Thanh.

Sở Xuân Đình đang nhe răng múa vuốt, nóng lòng muốn thử cứ như vậy bị cháu gái ép lại một cách không dấu vết. Từ đó trở đi, không ai ở hiện trường nhắc đến ông ta nữa.

Cũng đến giờ lên sân khấu cắt băng khánh thành rồi.

Cố Bồi dành chút thời gian qua hỏi cô: “Lát nữa phải lên sân khấu, em vẫn ổn chứ?”

Cái này phải nói đến Cố Bồi, khi ở riêng với cô anh luôn bị căng thẳng, vô cùng lúng túng, nhưng trước mặt mọi người, anh luôn hài hước, dí dỏm, nói năng tự nhiên.

Lâm Bạch Thanh thì khác, ở riêng cô rất thoải mái nhưng hễ đứng trước mặt mọi người thì cô lại mất tự nhiên, bối rối, bất an. Ở đời trước, việc tiếp đón lãnh đạo, phát biểu, cắt băng khánh thành đều do Cố Vệ Quốc làm, Lâm Bạch Thanh chưa từng làm.

Nhưng nếu Lâm Bạch Thanh đã dự định sẽ một mình quản lý Linh Đan Đường thì dù không được cũng phải được. Cô nói: “Em làm được, không sao.”

Sau đó đến lượt cô lên sân khấu cắt băng. Lâm Bạch Thanh dốc hết sức, muốn phát huy tốt, tưởng tượng rất đẹp nhưng thực tế rất tàn khốc.

Đáng lẽ ra Liễu Liên Chi phải đang ngủ hoặc đã đi rồi, còn Sở Xuân Đình, nếu cô đã không mời thì chắc ông ta cũng sẽ không đến. Nhưng khi Lâm Bạch Thanh lên sân khấu, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì hay lắm, cô thấy Liễu Liên Chi đang đứng cạnh trạm thiêu hủy rác thải y tế nhìn về phía cô.

Sở Xuân Đình cũng ở đây, ông ta đã có thể bỏ nạng, đi lại bình thường rồi.

Ông ta không vào trong sân mà đứng ở ngoài hàng rào, được một đám người vây quanh, cũng đang nhìn về phía cô.

Mà giữa bà ngoại và ông nội sắp sửa bóp s.ú.n.g cướp cò chỉ cách nhau một bức tường.

Cũng may bức tường đó khá cao, nếu không họ quay đầu sẽ nhìn thấy đối phương. Họ sẽ kiềm chế một chút, cãi qua cãi lại vài câu hay sẽ trực tiếp xắn tay áo đánh nhau một trận?

Trông thấy tình cảnh như vậy thì Lâm Bạch Thanh phát huy kiểu gì?

Cô bị quên lời, lắp ba lắp bắp nói được vài câu, cúi đầu xuống nhìn bản thảo lại thấy chữ trên tờ bản thảo như có chân, chạy loạn lên, cô muốn bắt cũng không bắt được.

Cũng may người dẫn chương trình được thuê đến khá có kinh nghiệm, nhanh chóng đi lên sân khấu, hướng dẫn Lâm Bạch Thanh nói bừa vài câu rồi cầm lấy bản thảo của cô, đọc hết giùm cô.

Tiếng vỗ tay vang lên lác đác, khi xuống sân khấu, Lâm Bạch Thanh đúng lúc trông thấy ánh mắt nghiêm túc của Cố Bồi, điều này phải nói đến nỗi ám ảnh trong hôn nhân của Lâm Bạch Thanh.

Cố Vệ Quốc: người chồng kiếp trước của cô tuy xuất thân từ nhà binh nghèo nhưng những việc trong xã hội, nhất là xã giao với lãnh đạo và lên sân khấu phát biểu anh ta đều làm rất tốt.

Lâm Bạch Thanh vốn hướng nội, cứ lên sân khấu là thấy xấu hổ, căng thẳng, đời trước cũng vậy, chỉ lên sân khấu một lần thể hiện không tốt, bị Cố Vệ Quốc cằn nhằn cả nửa đời.

Mặc dù cô biết rõ tính cách của Cố Bồi khác với Cố Vệ Quốc nhưng bị cuộc hôn nhân đời trước ám ảnh khiến cô sợ Cố Bồi cũng sẽ cười nhạo cô, lải nhải nói cô.

Nhưng thật may, Cố Bồi đi tới ôm cô rồi vỗ về, nói: “Lần đầu tiên lên sân khấu đều sẽ căng thẳng, em đã làm tốt lắm rồi, lần sau em sẽ không căng thẳng nữa.”

Ban đầu Lâm Bạch Thanh rất ủ rũ, lời Cố Bồi nói cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là câu an ủi bình thường nhưng do kiếp trước có một Cố Vệ Quốc luôn châm biếm cô, phủ định cô nên với Lâm Bạch Thanh, mấy chữ “lần sau sẽ không căng thẳng nữa” là giá trị cảm xúc tốt nhất vào lúc này.

Cô gật đầu: “Vâng, lần sau chắc chắn em sẽ thể hiện tốt hơn.”

Ít nhất lần sau trước khi lên sân khấu, cô sẽ xử lý bà ngoại và ông nội. Không có hai kíp nổ đó kêu vo vo trong không khí thì cô sẽ không căng thẳng như vậy, chắc chắn có thể thể hiện tốt hơn.

Cắt băng đỏ xong, treo bảng hiệu lên, Linh Đan Đường coi như chính thức khai trương.

Nhà hàng đã đặt ở cổng vòm phía đông, cách đây một trạm dừng, còn không cần sang đường. Cha con Cố Ngao Văn, cha con Cố Hoài Thượng và cả Mục Thành Dương, Cố Bồi dẫn khách khứa đi bộ tới đó, đến nhà hàng trước.

Advertisement
';
Advertisement