Lâm Bạch Thanh vẫn không trả lời, xoay người đi lên tầng. Cô không mở miệng, cha con ông Năm cũng không dám tự quyết, đành sốt ruột chờ đợi.
Lâm Bạch Thanh nghe nói hôm nay Thẩm Khánh Hà cũng tới, nhưng cô tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm thấy bà.
Khi đi lên phòng khám bệnh trên tầng, cô trông thấy thư ký Tiểu Lý của bà đứng ngoài cửa.
Mặc dù cửa sổ trên tầng đang đóng nhưng vẫn nghe được tiếng mọi người dưới tầng nói chuyện, từng câu từng chữ đều đang nói về ông Sở. Lâm Bạch Thanh đoán có lẽ Liễu Liên Chi cũng nghe thấy, sợ bà ấy tức giận, cảm xúc kích động nên muốn giải thích tình hình với Liễu Liên Chi, sau đó định nhờ Tiểu Lý đưa bà ngoại đi trước.
Trước khi bước vào cô hít sâu một hơi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải an ủi bà ngoại, nhưng đẩy cửa ra lại phát hiện bà ngoại đang nằm ngửa, ngủ sâu, chưa hề tỉnh lại.
Tiểu Lý giật nảy mình: “Sao giáo sư Liễu lại ngủ rồi, nhỡ bà ấy xoay người rồi bị kim đ.â.m phải thì sao?” Anh ấy nói tiếp: “Để tôi gọi bà ấy dậy.”
Thật ra với kinh nghiệm của Lâm Bạch Thanh, đa số những người thiếp đi khi châm cứu đều sẽ không cử động, nhưng khả năng sơ ý xoay người làm kim bị gãy hoặc chọc vào nội tạng cũng không phải không có. Thời gian châm cứu cũng hòm hòm rồi, nếu Liễu Liên Chi đã ngủ thì cô cũng không làm bà ấy thức giấc nữa, lặng lẽ rút kim ra, còn kéo rèm vào.
Cô dặn dò Tiểu Lý ở đây trông chừng sau đó mới xuống tầng, muốn đè ép sự nóng lòng muốn thử của Sở Xuân Đình lại.
Lúc này, Cố Bồi đang nói chuyện với những lãnh đạo lớn đi vào cùng.
Anh là quân y duy nhất trong bệnh viện quân y đi du học từ nước ngoài về, học tập hoàn toàn dưới chính sách của phương Tây nên các lãnh đạo rất hứng thú với anh, chủ đề chung cũng rất nhiều, khi đã nói thì chẳng ai nhớ đến ông già kỳ quặc Sở Xuân Đình nữa.
Nhưng ông Năm đã nhận một chiếc lọ thuốc hít của Sở Xuân Đình, nhớ mãi không quên, thấy Lâm Bạch Thanh lại đi xuống thì nhắc lại chuyện cũ: “Tiểu Lâm, có nên mời ông Sở không, cháu quyết định một câu đi.”
Dược đường không lớn, tầng một chật kín người, những lãnh đạo vừa vào đều đang nói chuyện với Cố Bồi.
Thấy ông Năm nói vậy, Sở trưởng Mã chợt nhớ ra: “Đúng vậy bà chủ Tiểu Lâm, ông Sở vẫn luôn rất quan tâm đến Linh Đan Đường, còn tặng món quà quý báu như vậy, có phải cô quên gửi thiệp mời cho ông ấy không?”
Phó sở trưởng Hứa của Sở Y tế cũng nói: “Đồng chí Tiểu Lâm, sao cô lại không gửi thiệp mời cho ông Sở?”
“Giờ gửi bù một cái đi, tôi đi gọi người ngay đây.” Cố Hoài Thượng nói.
Đây chính là Sở Xuân Đình, ông ta đã tặng sừng tê giác thì tất nhiên phải tham dự, nhưng ông ta không nói hẳn ra mà để các vị khách ép Lâm Bạch Thanh, ép cô gửi thiệp mời cho ông ta, mời ông ta đến.
Mục Thành Dương và Cố Bồi quay đầu cùng một lúc, muốn xem Lâm Bạch Thanh nói như nào.
Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Hoài Thượng, nói: “À phải rồi chú Hoài Thượng, cháu nhớ quan hệ giữa chú và Mã Bảo Trung của Viện Di tích văn hóa khá tốt, đã nói trước hôm nay sẽ mời ông ấy đến mà, sao ông ấy không đến?”
Tất cả mọi người ở đó đều hít sâu.
Mã Bảo Trung đã g.i.ế.c ba mạng người, vậy mà lại có quan hệ khá tốt với Cố Hoài Thượng?
Vốn dĩ Cố Hoài Thượng là một thầy giáo nhỏ bé bình thường, nhờ quan hệ của Lâm Bạch Thanh nên hôm nay mới có thể có chút mặt mũi. Ông ta cứ tưởng rằng hôm nay có thể móc nối quan hệ, lôi kéo làm quen với các lãnh đạo lớn, nhưng Lâm Bạch Thanh nói câu đó xong thì ông ta móc nối quan hệ, lôi kéo làm quen kiểu gì?
Lúc này ông ta chẳng còn tí thể diện nào.
Không chờ ông ta giải thích, Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Bệnh của ông Sở là do cháu chữa trị, cháu hiểu tình hình sức khỏe của ông ấy hơn ai hết. Ông ấy vừa mới bỏ nạng, thời gian này ngoại trừ việc tập thể dục ra thì ông ấy nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Ra ngoài không tốt cho sức khỏe của ông ấy, sao chú cứ phải ép cháu mời một bệnh nhân. Sao nào, theo chú thì sức khỏe của ông Sở không quan trọng bằng việc Linh Đan Đường khai trương à?”
Cái lợi của việc làm bác sĩ là cô có thể lấy sức khỏe để làm cái cớ cho mọi chuyện. Lý do này không thể xoi mói, Cố Hoài Thượng bị cô quát nên ngậm chặt miệng không nói gì nữa.