Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Ông cụ Mục thở ra một hơi, cuối cùng cũng điều hòa được hơi thở, xua tay nói: “Bệnh tim mạch vành của tôi là bệnh cũ thôi, thỉnh thoảng sẽ tái phát nhưng cũng chỉ tức n.g.ự.c khó thử một chút, không có gì đâu, đã ổn rồi.”

Ông ấy nói nhẹ nhàng như vậy nhưng Mục Thành Dương càng bắt mạch càng thấy mạch của ông nội không bình thường. Anh ấy ra hiệu Lâm Bạch Thanh tới bắt mạch rồi nói thầm: “Sư muội, anh đoán đây là mạch Đạn Thạch.”

Anh ấy lại nói: “Anh đi lấy hòm thuốc, lấy thuốc nhé.”

Lâm Bạch Thanh bắt mạch thử cũng giật mình, nhân trung ông cụ Mạch chuyển thành màu xanh, cổ tay lạnh toát, mạch như đang căng chặt, đúng là mạch Đạn Thạch. Mà đây chính là dấu hiệu của một cơn đau tim đột ngột, sắp đột tử.

Kim châm kết hợp với Tô Hợp Hương hoàn là biện pháp tốt nhất trong trung y để cấp cứu bệnh tim.

Trong chiếc túi Lâm Bạch Thanh tiện tay xách theo có kim châm và thuốc hồi sức, thấy ông Mục sắp phát bệnh, cô nên lấy đồ ra. Vậy nhưng Lâm Bạch Thanh cứ thấy có gì đó sai sai, do vậy nói với sư ca: “Anh đợi một chút, em bắt lại lần nữa.”

Có một bác sĩ già bắt mạch ở cánh tay còn lại, vừa bắt vừa nôn nóng: “Bà chủ Tiểu Lâm, tôi bắt mạch thấy rất không ổn, nếu cô chữa được thì chữa, không thì để tôi chữa.”

Ông cụ Mục cũng không gắng gượng được nữa, nói một cách yếu ớt: “Tôi vô cùng tức ngực, chẳng lẽ thực sự phát bệnh ư?”

Dù gì đây cũng là ông nội của mình, Mục Thành Dương sốt ruột: “Sư muội, mạch có vấn đề thật, cấp cứu đi.”

Sắp có án mạng thật à?

Phục vụ đang chuẩn bị lên món, người dẫn chương trình đang chuẩn bị lên sân khấu nói nhưng chẳng ai quan tâm đến thứ khác, dù có náo nhiệt hay không thì mọi người đều vây lại, ba tầng trong ba tầng ngoài.

Có người nói: “Không được thì gọi 120 đi, đừng để xảy ra án mạng.”

Cố Bồi gạt đám đông ra đi tới, anh là một bác sĩ tây y chuyên nghiệp nhưng anh không biết bắt bệnh, khám bệnh phải nhờ vào dụng cụ và số liệu. Anh phán đoán từ sắc mặt: “Thanh Thanh, anh thấy có vẻ tình hình bệnh nhân không quá nghiêm trọng, nếu em thực sự không chắc chắn thì chúng ta gọi 120 đi, đưa bệnh nhân tới bệnh viện để anh kiểm tra.”

“Đúng vậy, đưa tới bệnh viện đi, nếu xảy ra chuyện chúng ta không gánh nổi.” Người bên cạnh phụ họa.

Trong lễ khai trương của tiệm trung y mà để 120 tới đưa người đi thì Linh Đan Đường không cần mở cửa nữa.

Nếu Lâm Bạch Thanh chưa từng bắt mạch Đạn Thạch thì cô sẽ nghĩ đây là mạch Đạn Thạch. Nhưng trùng hợp là mấy hôm trước cô mới bắt mạch cho Liễu Liên Chi, bây giờ bắt của ông cụ Mục thì thấy mạch của ông ấy không căng, không chặt như vậy. Nói một cách dễ hiểu là, mạch của ông ấy là mạch Đạn Thạch nhưng lực đập không lớn đến mức có thể làm hòn đá di chuyển.

Thêm nữa, Cố Bồi là bác sĩ tây y, anh nhìn mặt chẩn đoán cũng thấy ông Mục không hề nghiêm trọng, điều này đã cho cô bằng chứng.

Lâm Bạch Thanh đã nắm chắc.

Nhưng nếu không phải phát bệnh tim thì sao mạch của ông Mục lại căng như dây cung vậy?

Thấy quanh miệng ông nội càng ngày càng xanh, thở càng lúc càng gấp, Mục Thành Dương vô cùng sốt ruột, định giơ tay lấy kim châm trong túi Lâm Bạch Thanh: “Sư muội, ông nội anh sắp không xong rồi, anh lấy kim châm nhé.”

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Lâm Bạch Thanh nhanh tay nhanh mắt đá vào chiếc ghế ông Mục đang ngồi. Chiếc ghế loảng xoảng bay ra ngoài, Mục Thành Dương bị ghế đập vào chân nên dừng lại.

Ghế dưới m.ô.n.g đã mất, ông Mục sắp ngã xuống đất rồi.

Lâm Bạch Thanh là người luyện võ, tay mắt rất nhanh. Tay cô đã đợi từ trước, túm lấy cổ áo của ông Mục rồi xách ông ấy lên.

Ông cụ bỗng dưng bị đá, trong lúc gấp gáp kêu lên một tiếng. Tiếng rên rỉ không có sự chuẩn bị này tràn đầy sức sống, kéo dài, không giống người bị bệnh tim.

Điều khiến Lâm Bạch Thanh yên tâm là không phải bệnh tim ông ấy tái phát, tim ông ấy vẫn tốt. Vậy thì, chỉ còn một khả năng.

Lâm Bạch Thanh quay đầu nói với Cố Bồi: “Đồng chí Cố Bồi, phiền anh đi tìm Sở Xuân Đình.”

Cố Bồi sửng sốt: “Ngay bây giờ sao, có kịp không?” Thức ăn sắp lên rồi mới mời, có muộn quá không?

“Anh ra đằng sau hỏi đầu bếp, nếu em đoán không nhầm thì ông ta đang ở gần đó.” Lâm Bạch Thanh ngừng lại, ghé môi vào tai chồng, nói thầm: “Bác sĩ Mục không tới chúc mừng mà tới phá đám, em thấy chuyện này cũng nên cho Sở Xuân Đình xem thử.”

Mấy năm gần đây, do sự suy tàn của một số lĩnh vực như trung y và võ thuật nên nhiều người đã dần quên mất hai chữ “phá đám” này.

Nhưng trong ngành chính là giang hồ, người cùng ngành làm khó nhau, cái đó gọi là phá đám.

Lâm Bạch Thanh đã gặp phải người phá đám cao tay.

Cũng may cô có kinh nghiệm mười mấy năm hành nghề mới không bị ông cụ Mục dắt mũi.

Nhưng cô thấy nên để Sở Xuân Đình kiêu căng hống hách, tự cho mình là nhất xem thử người cùng ngành làm khó nhau như thế nào.

Advertisement
';
Advertisement