Mục Thành Dương nhìn thử, trên đó là kiểu chữ sấm sét, ghi rằng: Chào mừng Cục trưởng Vương đến kiểm tra và chỉ đạo công việc.
“Bà ngoại, sao bà lại cầm thứ này?” Mục Thành Dương hỏi.
Liễu Liên Chi cười nói: “Gió thổi xuống đất, bà nhặt lên.”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra họ đã trách lầm Bảo Tế Đường, biểu ngữ chỉ bị gió thổi đi thôi.
Sau khi treo lại tấm biểu ngữ thì đã gần chín giờ. Họ treo bóng lên, bắt đầu mở nhạc. Người quen của Cố Minh đều là bệnh nhân cũ của ông ấy hoặc những người lái buôn cả đời xui xẻo, không có danh tiếng như Lục Khánh Khôn. Mọi người đều tới khá sớm, đã đến thì tất nhiên phải đi xung quanh, xem tầng trên tầng dưới như nào.
Người nhà họ Cố làm người tiếp khách nên Lâm Bạch Thanh không cần lo lắng về điều này. Cô châm cứu cho Liễu Liên Chi trước, sau đó mới làm việc khác.
Liễu Liên Chi âu yếm nhìn cháu ngoại, tóc búi kết hợp với chân váy giản dị mà đoan trang. Gương mặt cô không có khí khái hào hùng, mạnh mẽ như mẹ mình mà dịu dàng hơn, đôi mắt rất đẹp, lộ ra vẻ lương thiện xuất phát từ cái tâm, giống như đôi mắt của chú cừu non.
Từ đầu đến chân, thậm chí mỗi một sợi lông tơ của đứa cháu gái này đều khảm trong lòng Liễu Liên Chi nên dù nhìn như nào bà ấy cũng thấy không đủ. Mỗi lần nhìn thấy cháu gái, Liễu Liên Chi lại nhớ đến những lời ác độc mà trước kia bà ấy đã nói trong lúc nóng giận khi phản đối con gái sinh đứa nhỏ ra.
Bây giờ nghĩ lại, nếu khi đó Khánh Nghi không sinh Bạch Thanh ra thì bà lấy đâu ra đứa cháu gái giỏi như thế này.
Còn ai có thể chữa bệnh cho bà ấy vào ngày này?
Liễu Liên Chi nói: “Chắc hôm nay cháu bận rộn lắm, hay là chúng ta không châm cứu nữa?”
Bệnh của bà ấy một khi bắt đầu châm cứu là không được dừng, Lâm Bạch Thanh nhìn đồng hồ, nói: “Cháu đã sắp xếp thời gian, chúng ta lên tầng trước, cháu châm cứu cho bà xong rồi đi làm việc khác.”
Liễu Liên Chi giơ hai tay ra, nói tiếp: “À phải rồi, vốn dĩ đầu ngón tay bà hay bị tê nhưng từ sau hôm qua thì không tê nữa mà ấm lên. Từ tối qua đến giờ ngón tay bà cứ nóng nóng.”
Lâm Bạch Thanh dừng bước, hơi khó tin: “Thật ạ?”
Liễu Liên Chi cười nói: “Chắc chắn là thật.”
Bệnh phong thấp, giai đoạn đầu còn đỡ nhưng đến giai đoạn cuối thì gần như không có khả năng chữa trị.
Sở dĩ nó khó chữa là vì bệnh nhân sẽ thiếu m.á.u ở tim trầm trọng do căn bệnh này, mà ngón tay của Liễu Liên Chi nóng chứng tỏ m.á.u ở tim của bà ấy đang tăng lên một cách nhanh chóng, tốc độ này còn nhanh hơn dự tính của Lâm Bạch Thanh.
Tất nhiên đây không phải là do Lâm Bạch Thanh mà là do kim Huyền Thiết, hiệu quả của nó trong việc bồi bổ m.á.u ở tim cao hơn kim Đông Hải ít nhất ba lần.
Nếu thực sự có thể chữa khỏi bệnh phong thấp cho bà ngoại thì sổ công lao của Linh Đan Đường có thể viết thêm nét mới rồi.
Lâm Bạch Thanh châm cứu cho bà ngoài, đắp chăn bông xong thì dò hỏi: “Trưa nay chúng ta cùng tới quán rượu ăn cơm, nếu bà không ngại thì vừa hay cháu sẽ giới thiệu bà với người nhà họ Cố và bạn bè của sư phụ cháu luôn.”
Nghĩa là, cháu ngoại định công khai quan hệ với bà?
Cháu ngoại đồng ý nhận mình khiến Liễu Liên Chi vừa vui mừng vừa buồn bã, nhưng bà ấy không phải bà già không có chính kiến, chờ cháu gái hiếu kính. Bà ấy là người phụ nữ đã làm chủ của một nhà máy cả đời, có tầm nhìn chiến lược sâu xa hơn Lâm Bạch Thanh, tấm lòng cũng rộng lượng hơn cháu gái nhiều.
Bà ấy nói: “Dù bà ngoại rất muốn nhưng bà thấy chúng ta không nên làm vậy.”
Lâm Bạch Thanh sửng sốt: “Tại sao ạ?”
Cô tưởng rằng bà ngoại đang lo lắng về chuyện giai cấp nên nói: “Bà ngoại, từ lâu nước ta đã không quan trọng vấn đề giai cấp nữa, giờ phổ biến là không cần biết mèo đen hay mèo vàng, chỉ cần biết bắt chuột thì đều là mèo tốt. Giai cấp của bà không ảnh hưởng đến cháu đâu.”
Liễu Liên Chi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Cháu mới hai mốt tuổi, độ tuổi này vẫn còn quá nhỏ, kể cả ở những ngành nghề khác thì một khi tiếng tăm vang dội sẽ bị người khác ghen ghét. Huống chi trung y là một ngành rất chú trọng tuổi tác, nếu cháu thực sự muốn hành nghề lâu dài, muốn tiếp tục làm thì quá nhiều biệt danh lại không tốt. Tốt nhất là, cháu chỉ là đồ đệ của Cố Minh, chỉ là đệ tử thân truyền của ông ấy.”
Đúng vậy, nếu Lâm Bạch Thanh chỉ là đồ đệ của Cố Minh thì dù dược đường lớn như Bảo Tế Đường hay những bác sĩ trung y hành nghề đơn lẻ có ganh ghét cũng kính phục, cũng nể phục, cũng không thể nói năng xằng bậy về y thuật của cô được.
Nhưng nếu cô là cháu ngoại của Liễu Liên Chi thì lại khác.
Hễ ai đố kỵ cũng sẽ nói một câu: “Lâm Bạch Thanh ấy à, cũng chỉ là dựa vào quan hệ của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải thôi.” Nếu mấy lời này lan truyền trong xã hội, trở thành điều mà cả giới trung y đều biết thì còn ai trong ngành nể phục cô nữa?
Không nể phục thì sẽ khiêu khích, Lâm Bạch Thanh không sợ khiêu khích nhưng lại ghét bị mấy chuyện vặt vãnh quấn lấy, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cô không ngờ bà ngoại lại suy nghĩ sâu xa như vậy.