Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

“Hôm nay cháu khai trương, lát nữa dì cháu sẽ cử người đem ít đồ tới cho cháu. Với bà ngoại thì đó chỉ là mấy thứ lặt vặt không có tác dụng gì, nhưng có lẽ sẽ rất hữu ích cho cháu.” Liễu Liên Chi nói thêm: “Mau đi làm việc của cháu đi.”

Từ phòng chữa bệnh đi ra, bên ngoài đã trở nên đông đúc náo nhiệt.

Dưới tầng, Liễu Phong đã đi đón Cục trưởng Vương, Liễu Yến và Cố Bồi đứng cùng nhau, yên lặng chờ đợi Cục trưởng Vương tới. Lâm Bạch Thanh vừa xuống dưới đã trông thấy bốn ông lão râu tóc bạc phơ đi vào.

Liễu Yến không nhận ra, Cố Bồi cũng không biết nhưng Lâm Bạch Thanh nhìn kỹ một lát thì cực kỳ kinh ngạc: “Ông Mục?”

Là ông của Mục Thành Dương, còn dẫn theo mấy bác sĩ trung y già nổi tiếng ở các tỉnh, cười vui vẻ bước vào.

Hơn nữa mỗi người đều cầm một chiếc hộp trong tay, nhìn là biết đem quà tới.

“Bà chủ Tiểu Lâm, khai trương thuận lợi, chúc mừng chúc mừng.” Ông cụ Mục chắp tay nói.

Mấy bác sĩ trung y già khác cũng chắp tay: “Chúc mừng bà chủ Tiểu Lâm.”

Lâm Bạch Thanh chỉ đành chắp tay lại: “Cùng vui cùng vui, mời mọi người vào trong.”

Những vị tiền bối này là do Lâm Bạch Thanh đích thân mời, nhưng khi ấy họ đều từ chối tham dự.

Ấy vậy mà hôm nay tất cả họ đều đến?

Mục Thành Dương phụ trách tiếp đãi khách, trông thấy ông mình cũng lập tức ngẩn người.

“Ông, không phải ông bảo không được khỏe nên không đến à?” Anh ấy hỏi.

Ông cụ Mục cười nói: “Ông chủ Cố Minh với ta là bạn thâm giao, tuy ông thấy không khỏe nhưng dược đường của ông ấy đổi chủ mới, ngày đầu khai trương thì sao ông lại không đến cổ vũ được chứ.”

Mục Thành Dương liếc Lâm Bạch Thanh, bĩu môi nhún vai.

Mới hôm qua anh ấy còn nói với Lâm Bạch Thanh mấy lần, bảo rằng ông anh ấy bệnh rất nặng, bệnh đến mức thực sự không đến được. Nhưng giờ nhìn ông cụ kìa, mặt mũi hồng hào, rất có tinh thần. Ông ấy định đến cũng không nói trước một câu khiến Mục Thành Dương cực kỳ xấu hổ.

Bác sĩ Lưu đang ghi sổ, sau khi mấy bác sĩ trung y già gửi tiền lễ xong thì tới nói với Lâm Bạch Thanh: “Họ tặng dược liệu, còn có cả thuốc, kém nhất cũng là hoa nghệ tây. Họ đều tặng lễ, mỗi người năm mươi đồng.”

Khai trương dược đường, tặng chút dược liệu cũng là điều cơ bản.

Những dược đường khác định khai trương chỉ cần đánh tiếng một câu thì Lâm Bạch Thanh ít nhất cũng phải tặng trần bì tám mươi năm coi như để trao đổi, cổ vũ cũng giúp tăng thêm danh tiếc. Nhưng về việc tặng lễ, bây giờ mọi người đều đi năm đồng, mười đồng, nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi đồng.

Vậy mà mấy bác sĩ trung y này mỗi người đi tận năm mươi đồng, tiền lễ thì có thể trả, sau này nếu họ có việc thì Lâm Bạch Thanh trả lại là được, nhưng tiền lễ của họ cao thật.

Còn một chuyện khác cũng khiến bác sĩ Lưu sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

Kế hoạch ban đầu là tiếp đón bốn mươi người, nhà mình một bàn nên chỉ đặt năm bàn tiệc, nhưng giờ lại có hơn sáu mươi người mà người nào cũng tặng lễ, số tiền cũng không ít. Còn cơm, cơm phải làm sao?

“Bảo Tiểu Thanh tới nhà hàng một chuyến, nhanh chóng đặt thêm mấy bàn tiệc nữa, không thì không đủ ăn.” Bác sĩ Lưu nói.

Lâm Bạch Thanh gật đầu nói được nên bác sĩ Lưu gấp rút đi tìm Tiểu Thanh để đặt thêm đồ ăn.

Lâm Bạch Thanh nghĩ mãi vẫn thấy không đúng. Mấy ông cụ ở Bảo Tế Đường tới chúc mừng, dẫn theo mấy vị tiền bối trong giới trung y đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Lúc này lại có một chiếc xe đi đến, chẳng những Lâm Bạch Thanh sửng sốt mà Liễu Yến vừa trông thấy cũng suýt chút nữa phụt m.á.u ngay tại chỗ. Xe đó là Volkswagen, trên xe có dòng chữ “Nhật báo Đông Hải”.

Phóng viên xuống xe, nói lời chúc mừng với Lâm Bạch Thanh rồi giơ máy ảnh lên chụp ảnh. Đầu tiên là cảnh xung quanh, sau đó ra hiệu cho những người khác đi ra chỗ khác, muốn chụp riêng Lâm Bạch Thanh, kế đến lại đi lên tầng, chụp hết một lượt bên trong bên ngoài.

“Tiểu Lâm, Lâm Bạch Thanh, thế mà cô bảo không có quan hệ gì, phóng viên của tòa Nhật báo cũng đến kìa.” Giọng điệu Liễu Yến đầy vẻ ganh ghét, nói tiếp: “Không có lãnh đạo lớn nào đến bất ngờ nhỉ, đừng khiến Cục trưởng Vương khó xử.”

Lâm Bạch Thanh cũng đoán được là Sở Xuân Đình giở trò sau lưng, vậy có lẽ sẽ có không ít lãnh đạo lớn đến.

Quả không sai, Cố Hoài Thượng bỗng dưng chạy từ ngoài ngõ vào, thở hổn hển nói: “Bạch Thanh, nghe nói lát nữa lãnh đạo lớn sẽ đến, thân phận của mấy người bọn chú không đủ để đón tiếp, cháu phải mời người nào đủ tầm tiếp đón.”

Liễu Yến nuốt ngụm m.á.u lại, vội vàng hỏi: “Lãnh đạo gì?”

Cố Hoài Thượng giơ ngón tay ra đếm: “Có Sở Y tế, Sở Văn hóa, Ban Chiêu thương, Ban Tuyên truyền…” Liễu Yến hít sâu một hơi, quay đầu trừng mắt với Lâm Bạch Thanh.

Cục trưởng Vương đáng thương vẫn còn đang ra vẻ, gần mười một giờ rồi còn chưa đến thì một nhóm lãnh đạo trực tiếp đã đến trước. Nhưng bây giờ không được cũng phải được, cô phải nhanh trí, nếu không sẽ thành trò cười mất.

Cô đẩy Liễu Yến: “Mau đi gọi điện thoại cho Cục trưởng Vương, nếu không đến thì đừng đến nữa, nếu đến thì nhanh lên!” Rồi quay đầu gọi Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, mau đi gỡ biểu ngữ ngoài ngõ xuống.”

Lãnh đạo cấp cao đến lại trông thấy ngoài ngõ treo biểu ngữ “Chào mừng Cục trưởng”, còn là kiểu chữ sấm sét.

Cục trưởng Vương toang rồi!

Advertisement
';
Advertisement