Hiện nay mọi người muốn uốn tóc thì phải bôi thuốc nước, đội một cái thùng lớn rồi ngồi chờ mấy tiếng, đẹp hay xấu cũng thành hình trong một lần, muốn tóc thẳng lại phải đợi mấy tháng.
Nhưng những MC ở đài truyền hình lại có thể uốn ngay trong ngày, gội một lần là trở lại như cũ?
Tiểu Thanh không khỏi bùi ngùi nói: “Chị, bà ngoại chúng ta tốt thật.”
Tuy bà quan tâm cô ấy nhưng rất có giới hạn, không làm phiền quá mức, Lâm Bạch Thanh cũng thấy bà ngoại thực sự rất tốt.
Điều mà cô lo lắng là thợ trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt cô một hồi rất tốn thời gian, huống chi cô làm bác sĩ, trang điểm đậm cũng không tốt. Lâm Bạch Thanh cũng hiểu được bà ngoại muốn yêu thương cô, nhưng cô không thích trang điểm.
Lâm Bạch Thanh nói: “Mất thời gian của cô quá, tôi cũng có son, lát nữa tôi tự tô là được.”
“Có gì mà mất thời gian chứ, giáo sư Liễu thuê tôi, cả ngày hôm nay tôi sẽ ở cùng cô, dặm lại lớp trang điểm và điều chỉnh dáng vẻ bất cứ lúc nào.” Thợ trang điểm nói.
Lâm Bạch Thanh chưa bao giờ được đối đãi như vậy, nhưng nếu Liễu Liên Chi đã thuê người ta rồi thì cô cũng đành chấp nhận. Sau khi cô trang điểm xong, Tiểu Thanh đã mua đồ ăn sáng về, bánh bao xá xíu ăn kèm với cháo trắng. Lâm Bạch Thanh ăn đủ ba cái bánh bao, liếc mắt một cái thì phát hiện Cố Bồi trước nay chưa từng ăn bánh bao cũng đang ăn, còn ăn một mạch bốn cái. Tiểu Thanh cười nói: “Chị, chị nhận ra không, bây giờ khẩu vị của anh rể càng ngày càng tốt.”
Thật ra không phải khẩu vị của Cố Bồi tốt mà là do hôm nay bọn họ phải bận rộn cả một ngày, không có thời gian ăn uống. Tuy Cố Bồi kén chọn nhưng anh cũng là người rất lý trí, biết muốn giữ thể lực thì mình phải ăn no mới tự chăm sóc mình được, không khiến người khác phải lo lắng cho anh.
Hôm nay không chỉ có tất cả người ở dược đường đến mà ông Năm, Cố Hoài Thượng và cha con Cố Ngạo Văn cũng đến từ sớm để làm cố vấn, vì dù sao trên danh nghĩa thì dược đường này cũng thuộc về nhà họ Cố.
Do tòa khám chữa bệnh của Linh Đan Đường nằm ở bên trong, sân gần mặt đường, cửa sau cũng hướng ra đường nên bục được đặt ở sân sau. Hai cánh cửa sắt lớn được mở ra, khách khứa để xe ở bên ngoài rồi mới vào trong tham dự lễ khai trương, như vậy vừa không làm phiền người dân xung quanh lại không chiếm quá nhiều diện tích trong ngõ và chỗ người bán rong bày hàng, phải nói là cực kỳ hợp lý.
Chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, đến cả Cố Bồi cũng bị kéo tới làm chân chạy vặt, Lâm Bạch Thanh tự nhận là mọi chuyện đã ổn thỏa. Nhưng khi Mục Thành Dương đi vào ngõ, anh lại nói thẳng trước mặt: “Sư muội, e là gặp rắc rối rồi.”
“Sao vậy?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Mục Thành Dương nói: “Biểu ngữ chào mừng Cục trưởng Vương của Cục Y tế thành phố không thấy đâu nữa.” Anh ấy nói thêm: “Anh nghi ngờ là người của Bảo Tế Đường phá rối.”
“Chắc không đâu, Bảo Tế Đường mà muốn phá rối sẽ trộm một cái biểu ngữ ư?” Lâm Bạch Thanh nói.
“Anh cũng thấy kỳ lạ, nhưng sáng nay anh dậy thì mọi thứ vẫn còn nguyên, chỉ có biểu ngữ treo ở ngoài là biến mất.” Mục Thành Dương nói.
Theo lý mà nói, khi thương hiệu lâu đời như Linh Đan Đường khai trương lại thì có tới mấy lãnh đạo cấp Sở trong các đơn vị Nhà nước đến. Lúc trước Bảo Tế Đường khai trương lại còn có vài lãnh đạo cất công đi từ Thủ Đô tới tham dự.
Linh Đan Đường nho nhỏ không có danh tiếng, chỉ mời được một Cục trưởng, đúng lý thì Bảo Tế Đường sẽ chỉ cười nhạo chứ không ghen tị.
Nhưng chuyện này cũng không chắc chắn được, dù sao trước đây khi Lâm Bạch Thanh nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải đã dùng Tử Kim Đĩnh cứu sống một mạng người, còn làm trước mặt các bác sĩ kỳ cựu của Bảo Tế Đường. Ông chủ Lục của Bảo Tế Đường lại là người nhỏ nhen, biết đâu sẽ sai người tới phá rối Linh Đan Đường thật.
Tuy biểu ngữ không lớn nhưng chỉ có một vị lãnh đạo đó tới, Cục trưởng Vương cũng khá nổi tiếng, không có đương nhiên là không được. Lâm Bạch Thanh nói: “Làm lại một cái chắc sẽ kịp nhỉ?”
Mục Thành Dương nói: “Chỉ việc in chữ thôi đã mất nửa ngày, Cục trưởng Vương thích chữ sấm sét, kiểu đó khó in hơn.”
Kiếp trước việc kinh doanh có Cố Vệ Quốc lo, Lâm Bạch Thanh chỉ cần có mặt là được, nhưng bây giờ cô đang gánh vác cả dược đường, về mảng kinh doanh thì cô kém xa Cố Vệ Quốc, chỉ chút chuyện nhỏ như này đã làm khó cô rồi.
Lúc này Cố Bồi nói: “Hay là vậy đi, mua giấy đỏ với phấn vàng, để anh viết.”
Mục Thành Dương rất ngạc nhiên: “Cậu biết viết thư pháp à?”
Cố Bồi nói: “Thư pháp của tôi cũng tàm tạm.”
Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một lát, đây cũng là một cách, nếu đã không in được thì viết tay một cái vậy.
Mấy người vừa đi vừa bàn bạc, mới đến cổng của dược đường đã gặp Liễu Liên Chi. Bà ấy mở một tấm biểu ngữ ra, nói: “Bà đoán các cháu đang tìm cái này đúng không?”