Nhưng trong nhà họ Cố, người duy nhất Lâm Bạch Thanh cần phải nể mặt không phải ông Năm, mà là ông Ba.
Nhưng ông Ba xuất thân quân ngũ, là người chính trực, tính tình cũng rất cứng rắn, trực giác Lâm Bạch Thanh nói rằng chắc Sở Xuân Đình không mua chuộc nổi ông ấy, có điều cô cũng rất hiếu kỳ, muốn xem xem Sở Xuân Đình có thể mua chuộc ông Ba không.
Nếu mua chuộc được, thì ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì.
Vào cửa, thời tiết nắng gắt cuối thu, cô bận rộn cả ngày, cả người nóng bốc hỏa, dứt khoát cũng không dùng nước nóng, trực tiếp tắm bằng nước lạnh, dội thẳng lên toàn thân.
Nếu là ngày thường, cô cũng sẽ nhẫn nại dưỡng da, nhưng thật sự quá mệt, cả Úc Mỹ Tịnh cũng không bôi đã lên giường nằm, nhưng suy cho cùng ngày mai phải khai trương rồi, phải đón tiếp khách khứa, còn phải lên sân khấu cắt băng khánh thành, phải đến khách sạn chiêu đãi khách, toàn bộ những việc này Lâm Bạch Thanh đều chưa làm ở kiếp trước, kiếp này lại phải đứng ra làm chuyện không thể không làm.
Tuy chuyện không to tát, nhưng vì là lần đầu tiên nên cô vừa hồi hộp vừa hưng phấn, lật tới lật lui trên giường.
Không lâu sau, “mẹ già” của cô về tới rồi.
Cố Bồi luôn không vui, là một bộ mặt sưng xỉa, thấy nhiều rồi nên Lâm Bạch Thanh cũng thấy bình thường.
Đương nhiên, cô cũng sẽ coi lời cằn nhằn của anh như gió thổi bên tai.
“Đã là tháng chín rồi, dùng cách nói của trung y các em, vào thu mở cửa hàn, mùa thu dù có nóng cách mấy cũng không thể chịu lạnh, tắm nước lạnh cũng sẽ gây ra hơi lạnh nhập thể ứ đọng.” Cố Bồi nói xong, đóng cửa sổ lại.
Lâm Bạch Thanh hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngày mai em tự châm một kim cho mình là được.”
Cố Bồi di chuyển đến trước bàn trang điểm, vừa thấy chai Úc Mỹ Tịnh vẫn để nguyên chỗ buổi sáng anh dọn thì biết vợ mình lại không dùng mỹ phẩm, lại nói: “Tắm xong làm dưỡng da cơ bản là điều căn bản nhất, nhưng cả kem dưỡng da mà em cũng không thèm bôi.”
Lâm Bạch Thanh không muốn nghe anh cằn nhằn, đang định xuống giường tự mình bôi qua loa cho xong.
Nhưng Cố Bồi đã nhét kem dưỡng da vào tay anh, buồn bực nói: “Nhắm mắt lại, anh bôi cho em.”
“Không cần, em tự làm.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Bồi đứng cạnh giường, đôi lông mày nhíu lại thành hình bánh quẩy, vừa nhìn đã biết tức giận vô cùng: “Nhắm mắt.”
Anh giận rồi, Lâm Bạch Thanh hơi sợ nhưng vẫn kiên trì: “Em có tay, em tự làm được.”
Cô không thích người khác chạm vào mặt mình, vì lúc nhỏ các đàn anh đều thích véo mặt cô, xoa thế này nắn thế kia, đối với họ thì chơi rất vui, nhưng đối với Lâm Bạch Thanh, đó là hồi ức cô vô cùng ghét bỏ.
Người khác chạm vào mặt cô là cô thấy bực bội.
Lửa giận của Cố Bồi cháy rất dữ, giọng điệu cũng ác liệt hơn: “Nhắm mắt.”
Lâm Bạch Thanh cũng hơi tức, cô cũng giận rồi, thậm chí muốn cãi lộn nhưng vẫn nhắm mắt lại dưới sự thúc ép của uy quyền.
Có điều bàn tay to không màng sống c.h.ế.t xoa véo trong hồi ức kia không xảy ra, tay Cố Bồi lành lạnh, trước tiên nhẹ nhàng nâng má và trán cô lên, sau khi chấm kem dưỡng lên da thì dùng ngón tay khuếch nhẹ ra.
Lại dùng ngón tay bôi lên rãnh mắt, cằm và đáy mũi cô hết một lần.
Anh bôi rất chậm, rất dịu dàng, rất kỹ, phảng phất như cô là búp bê sứ.
Lâm Bạch Thanh mở mắt ra thì thấy gương mặt dịu dàng của chồng cũng đang nhìn mình.
Anh không thay đồ ngủ, chỉ rửa sạch tay rồi kẹp sổ ghi chép định rời đi.
“Muộn vậy rồi, anh còn chưa ngủ?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Giọng điệu của Cố Bồi vẫn lạnh lùng: “Anh vẫn chưa buồn ngủ, lên nhà trên viết chút đồ.”
“Viết ở đây luôn đi, em cũng chưa buồn ngủ, em ở với anh.” Lâm Bạch Thanh nói.
Vào tháng chín luôn hay có mưa, nhà trên vô cùng ẩm ướt, với da của Cố Bồi thì ở đó nửa tiếng thì sẽ nổi ban đỏ, hơn nữa Lâm Bạch Thanh thật sự chưa buồn ngủ, vừa không buồn ngủ vừa không mệt, còn vô cùng hưng phấn.
Cố Bồi quay đầu lại: “Em thật sự không buồn ngủ?”
“Thật đấy, anh cứ viết ở đây đi, em viết với anh.” Lâm Bạch Thanh cười nói.
Cố Bồi đứng trên sàn, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhìn vợ nửa buổi rồi để sổ xuống, cởi quần áo lên giường, trước tiên hôn lên trán vợ im lặng ngắm nhìn cô một lát, lần này không còn huênh hoang mấy lời thừa thãi như là sẽ không làm cô đau, sẽ khiến cô rất hưởng thụ các thứ nữa.
Anh vẫn rất vụng về, tốc độ cũng rất nhanh, trước sau tổng cộng chưa đến ba phút, nhưng đây là lần đầu trong kiếp này của Lâm Bạch Thanh, lại không có cảm giác đau đớn sẽ có trong lần đầu như trong ký ức, hơn nữa cô không thể hình dung tư vị đó được.
Nói chung là anh đã làm xong, nhưng Lâm Bạch Thanh vô cớ cảm thấy vẫn muốn nữa!