Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Tiểu Lý không hiểu tình hình, cho rằng Liễu Liên Chi than thở vì vẫn không thể bù đắp nhiều hơn cho cháu gái, nên lập tức nói: “Còn có chuyện gì chưa ổn thỏa ạ? Bà còn có gì dặn dò cứ nói với tôi, tôi làm giúp bà.”

“Không có gì, về bệnh viện thôi!” Liễu Liên Chi nói.

Liễu Liên Chi bấp bênh cả đời, nhưng là một người phụ nữ vô cùng độ lượng.

Trong thành phố này, rất nhiều người có m.á.u mặt đều từng phê bình bà ấy, đấu với quân chủ lực của bà ấy.

Chỉ nhà họ Cố thôi, Kiều Mạch Tuệ nói chuyện với bà ấy lúc nãy và chồng bà ta, từng là cấp dưới chỉ trích thời bà ấy dữ nhất.

Kiều Mạch Tuệ đã không còn nhận ra Liễu Liên Chi nữa, nhưng Liễu Liên Chi nhận ra bà ta, bà ta hóa thành tro Liễu Liên Chi vẫn nhận ra được.

Cũng có rất nhiều người đã từng chỉ trích và đấu với bà ấy đều đã quên phần lịch sử ấy. Nhưng Liễu Liên Chi nhận ra từng người một trong số họ, cũng nhớ rõ từng câu nói nghiêm khắc chỉ trích bà ấy từ họ, chân đạp lên người bà ấy, nhổ nước bọt vào bà ấy.

Kết quả tất yếu từ thời vận và sức mạnh quốc gia.

Bà ấy sẽ khắc ghi, nhưng sẽ không thù hận hay báo thù riêng ai.

Chỉ có Sở Xuân Đình, chỉ nghe thấy tên ông ta thôi tim Liễu Liên Chi cũng sẽ đập nhanh, cả người khó chịu.

Vốn dĩ lúc nghe nói ông nội của cháu ngoại mình là Sở Xuân Đình, phản ứng đầu tiên của Liễu Liên Chi là chắc chắn đứa bé gần gũi ông ta hơn chứ không phải bà ấy, bà ấy còn rất sợ hãi, sợ Sở Xuân Đình sẽ xúi giục đứa bé, bảo cô không nhận mình.

Mối thù truyền kiếp, Liễu Liên Chi và Sở Xuân Minh là mối quan hệ mãi mãi không thể đứng chung dưới một mái nhà.

Tựa như một giấc mộng không thực tế, cháu ngoại vậy mà thân với bà ấy chứ không phải Sở Xuân Đình, điều này khiến Liễu Liên Chi vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, còn lo sợ bất an, sợ sáng mai cháu ngoại sẽ bị kẻ ác kia vô tình cướp đi.

Cố gắng che giấu nỗi lo và khủng hoảng của mình, lại không dám đến quá gần đứa nhỏ, dưới vẻ ngoài bình tĩnh và lý trí, nội tâm Liễu Liên Chi sóng to gió lớn cuồn cuộn.

Với sự hiểu biết của bà ấy về Sở Xuân Đình, chắc chắn ông ta sẽ không chịu để yên, sẽ dùng mọi thủ đoạn cướp cô khỏi bà ấy.

Tất nhiên Liễu Liên Chi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.

Cứ nhìn xem, ngày mai ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn thế nào!

Đêm nay Mục Thành Dương không về nhà, phải trực ban ở phòng khám, Tiểu Thanh còn phải giúp anh ấy làm chút chuyện, lát nữa mới về nhà.

Lâm Bạch Thanh còn chưa biết hành động nhỏ của riêng ông nội và bà ngoại, cũng chưa biết lúc họ thiên lôi địa hỏa chạm mặt nhau sẽ là cảnh tượng thế nào, cổ họng khát đến bốc cháy, đang tìm ly nước thì Cố Bồi đưa tách trà đến.

Lâm Bạch Thanh nhận lấy nốc ực một hơi, nhớ ra một chuyện: “Quần áo đâu, anh ủi giúp em chưa?”

Quần áo ngày mai cô phải mặc, vì bản thân không có thời gian để đi dạo phố nên Cố Bồi mua giúp cô, một bộ váy liền màu tím nhạt rất đẹp, cực kỳ tôn eo nhưng chất liệu tơ tằm nên khá khó chăm, phải ủi trước khi mặc, nếu không thì sẽ nhăn nheo xấu xí.

Giọng Cố Bồi dịu dàng: “Ủi rồi.”

Lại nói: “Cần một sợi dây chuyền để phối với váy, nhưng anh không chắc em thích kiểu gì nên mua ba sợi, em về chọn đi, thích sợi nào thì đeo sợi đó.”

Lâm Bạch Thanh rất tò mò về Mã Tú Cần, lại hỏi: “Chuyện của bác sĩ Mã sao rồi anh, Cục Công an xử lý thế nào?”

Công an sẽ không xử lý Mã Tú Cần, trái lại sẽ biểu dương lòng dũng cảm tố giác của cô ta. Nhưng chắc chắn bệnh viện quân y phải xử lý cô ta, hôm nay cô ta vẫn đi làm ở bệnh viện quân y, còn sau này đơn vị sẽ xử lý thế nào, Cố Bồi cũng không biết.

Vì anh không quan tâm chuyện và người không dính dáng tới mình.

Anh nói: “Nếu em muốn biết, mai anh có thể hỏi.” Lại nói: “Ông Năm vừa đến tìm em, nói là nghe nói về thân thế của em rồi, muốn khuyên em sớm nhận tổ quy tông, về nhà họ Sở, thấy em bận thì tán gẫu với anh một lát rồi đi.”

Đến cổng nhà, Lâm Bạch Thanh đang mở cửa sân, cười nhạo: “Sở Xuân Đình mua chuộc cả ông Năm luôn rồi?”

Cố Bồi nói: “Ông ấy luôn cầm một chiếc ấm đất sét màu tím chơi đùa, anh đoán chắc là của Sở Xuân Đình tặng cho.”

Tuy ông Năm có tuổi rồi, nhưng vì con người đơn thuần, tâm địa cũng rất lương thiện. Chỉ một chiếc ấm đất sét màu tím cũng không biết đáng giá mấy đồng, thản nhiên bị ông ta mua chuộc.

Đây là chuyện nằm trong dự liệu, Lâm Bạch Thanh không hề bất ngờ.

Advertisement
';
Advertisement