Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Thẩm Khánh Hà chưa từng ăn diện cho mình, mộc mạc đến mức thậm chí hơi quê mùa, nhưng theo bà nói, Thẩm Khánh Nghi là một người vô cùng có thẩm mỹ và có tài ăn diện cho bản thân, dù cùng là một chiếc bao tải bà ấy cũng có thể là người phụ nữ mặc đẹp hơn người khác.

Tiểu Lý chưa từng gặp Thẩm Khánh Nghi, nhưng đã từng thấy ảnh của bà ấy, nên hình dung sao nhỉ, chính là vừa xinh đẹp vừa có khí chất, nhưng lại không làm cho người ta thấy tùy tiện, mỏng manh, trái lại người ta thấy ảnh sẽ bỗng dưng sinh ra một sự tôn trọng cô gái xinh đẹp khuê các.

Liễu Liên Chi thì càng khỏi phải nói, bảy mươi tuổi rồi vẫn có thể khiến người ta thấy là người phụ nữ đẹp, thẩm mỹ của bà ấy không ai địch lại.

Quần áo bà ấy chọn, bộ sau đẹp hơn bộ trước.

Đương nhiên bà ấy có tiền, nhìn quần áo chỉ nhìn có đẹp hay không, chứ không nhìn giá.

Mua quần áo xong, Liễu Liên Chi lại mua một đống mỹ phẩm, sau đó dặn tài xế: “Đi, đến đài truyền hình một chuyến.”

Tài xế và Tiểu Lý nhìn nhau, thầm nghĩ giáo sư Liễu có lòng muốn chưng diện cho cháu gái họ có thể hiểu, nhưng đến đài truyền hình làm gì, chẳng lẽ bà ấy muốn liên lạc với đài truyền hình làm quảng cáo, hay là tham gia một chương trình, để cháu gái bà ấy thông báo với dân chúng thành phố Đông Hải, vừa hay để Lâm Bạch Thanh nổi danh?

Nhưng thật ra đều không phải.

Liễu Liên Chi chỉ cần một chuyên gia trang điểm.

Bà ấy có quen lãnh đạo trong đài truyền hình, nói một tiếng lãnh đạo sẽ gọi chuyên gia trang điểm giỏi nhất của đài truyền hình đến.

Liễu Liên Chi là tổng giám đốc nhà máy lớn trước giải phóng, làm việc vừa có quy tắc vừa có kế hoạch.

Bà ấy sắp xếp chuyên gia trang điểm đến Linh Đan Đường, với tiền đề không làm phiền Lâm Bạch Thanh, làm quen với khí chất và đặc tính ngũ quan của cô, sau đó thảo luận với chuyên gia trang điểm ở trên xe, nếu Lâm Bạch Thanh chọn bộ quần áo đó thì nên phối với kiểu trang điểm và trang sức nào.

Nói chung là sáng mai, dù Lâm Bạch Thanh chọn bộ nào để mặc thì chỉ cần cô chọn quần áo, chuyên gia trang điểm sẽ có thể giải quyết vấn đề tạo hình trong vòng 20 phút, trang điểm cho cô xinh đẹp.

Bàn xong, chuyên gia trang điểm nói: “Tôi lấy quần áo đi nhé, sáng mai mang đến, trực tiếp trang điểm cho cô Lâm.”

Liễu Liên Chi lại nói: “Quần áo để tôi giặt, tôi ủi luôn, sáng mai tôi sẽ đích thân mang đến.”

Chuyên gia trang điểm nói: “Bà có thể giao quần áo cho tôi, để tôi giặt ủi.”

“Cứ để tôi làm cho, dạo này Thanh Thanh nhà tôi rất vất vả, thường xuyên đổ mồ hôi, chắc làn da rất nhạy cảm, không giấu gì cô…” Liễu Liên Chi cười cười, nói: “Tôi sợ cô giặt không sạch, bọt sẽ kích thích da con bé dị ứng.”

Tuy không biết rốt cuộc Liễu Liên Chi và Lâm Bạch Thanh có quan hệ gì.

Nhưng cô gái có thể làm giáo sư Liễu chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nghĩ chắc mối quan hệ với bà ấy cũng không tầm thường.

Chuyên gia trang điểm đi rồi, Tiểu Lý và tài xế cho rằng giờ Liễu Liên Chi nên về bệnh viện rồi.

Nhưng lúc này bà ấy nhìn bốn bề, chỉ vào tòa chung cư cũ thuộc Cung tiêu xã đối diện đường chính Linh Đan Đường, nói: “Tiểu Lý, cô qua đó với tôi nhé.”

Tiểu Lý thầm đoán, nói: “Có phải bà định thuê một căn hay là mua nhà ở đây không ạ?”

Để gần Lâm Bạch Thanh thêm chút nữa.

Liễu Liên Chi ngẩng đầu nhìn tòa chung cư cũ tồi tàn, cân nhắc một lát mới nói: “Đến lúc đó bảo Khánh Hà tới bàn chuyện đất đai, nếu hợp thì mua cả tòa, nơi này quá loạn, không hợp ở ngay.”

Tiểu Lý bị nghẹn họng, tài xế trực tiếp nấc lên một tiếng.

Nghe nói mấy năm nay bà cụ ở Hong Kong, gặt hái kha khá trên thị trường chứng khoán, nhưng mọi người thầm đoán có lẽ bà ấy đã kiếm được mấy chục, mấy trăm, nhưng nghe khẩu khí của bà ấy, e là tiền kiếm được hơn cả triệu rồi đấy.

Đi men theo tòa chung cư cũ của Cung tiêu xã một vòng, có lẽ cảm thấy mảnh đất này rất thích hợp, Liễu Liên Chi nói: “Tôi quyết định rồi, mua nó, Tiểu Lý, bảo bí thư Thẩm các cô lập tức liên lạc, quyết định chuyện này sớm chút.”

Tiểu Lý dò hỏi: “Vậy giờ chúng ta về bệnh viện ạ?”

Liễu Liên Chi nhìn dáo dác hướng Tây Bắc, rất lâu sau lại hỏi: “Cô có chắc người Thanh Thanh mời không có Sở Xuân Đình?”

Danh sách khách mời ở trên quầy tính tiền, Tiểu Lý có lật ra xem, chắc chắn không có tên Sở Xuân Đình.

Cô ấy nói: “Chắc chắn không có.”

Liễu Liên Chi gật đầu, lại nhỏ tiếng thở than: “Ôi!”

Advertisement
';
Advertisement