Cố Bồi đã từng gặp ông nội Sở Xuân Đình, không đến mức có ác cảm nhưng chắc chắn không thích.
Nhưng Liễu Liên Chi không giống vậy, bà ấy là giáo sư của Đại học Hong Kong, mục tiêu nghiên cứu khoa học chính là hóa chất và chữa bệnh: thứ mà Cố Bồi cực kỳ quan tâm, đừng nói bà ấy là bà ngoại của Lâm Bạch Thanh, chỉ dựa vào thân phận của bà ấy, Cố Bồi cũng rất muốn đi gặp mặt một lần.
Nhưng lúc này không được, anh còn có cuộc họp phải đi.
Anh lấy khăn quấn tã và vòng tay ra, nói: “Em đi ăn cơm trước đi, xong rồi có thể quay lại phòng làm việc của anh để nghỉ ngơi, anh sẽ kiểm soát cuộc họp trong vòng bốn mươi phút, đến lúc đó thì đi gặp giáo sư Liễu với em.”
“Đi đi.” Cầm lấy khăn quấn tã và vòng tay nhỏ, Lâm Bạch Thanh vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt chồng.
Cố Bồi đi ra cửa rồi lại quay trở lại định nói cái gì đó, nhưng ngập ngừng một chút, không nói gì mà rời đi.
Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương đã hẹn gặp nhau ở trước cửa trung tâm điều dưỡng, sau đó đi ăn cái gì đó.
Nhưng khi đến trước cửa trung tâm điều dưỡng, cô không gặp Mục Thành Dương mà lại gặp Trương Nhu Giai.
“Nhu Giai, cậu có thấy sư ca của tôi không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Trương Nhu Giai tức giận nói: “Anh ấy vừa mới đi.”
Hai người bọn họ đã chia tay lâu rồi, Mục Thành Dương cố gắng níu kéo nhiều lần nhưng Trương Nhu Giai không đồng ý, hơn nữa lần nào cũng đều cãi nhau, tan rã trong không vui.
Lâm Bạch Thanh không thích hỏi chuyện riêng tư của người khác, Trương Nhu Giai lại nói: “Bạch Thanh, cậu còn chưa ăn cơm nhỉ, để tôi mời cậu ăn ở căn tin của trung tâm điều dưỡng, hai chúng ta cùng nói chuyện phiếm.”
Thức ăn ở trung tâm điều dưỡng tốt hơn căn tin dành cho bác sĩ, đúng lúc chiếc bụng đói của Lâm Bạch Thanh kêu lên, có chút động lòng.
Nhưng cô ngẫm nghĩ, nói: “Nhu Giai, ăn cơm thì được, nhưng nếu cậu muốn bảo tôi khuyên sư ca của tôi đổi nghề thì không được, anh ấy từng đồng ý với sư phụ của tôi rằng sẽ giúp tôi hai năm, hai năm này anh ấy phải giúp tôi.”
Sở dĩ Trương Nhu Giai chia tay với Mục Thành Dương là vì chê anh ấy theo ngành trung y không có tương lai, luôn luôn khuyên anh ấy từ chức và tự đi kinh doanh, còn hứa hẹn rằng chỉ cần Mục Thành Dương làm như vậy, cô ấy sẽ quay lại với anh ấy.
Nhưng Trương Nhu Giai không hiểu, bây giờ Mục Thành Dương vẫn còn quá nhỏ, rất ngây thơ, không có kinh nghiệm xã hội, không hiểu lòng người hiểm ác, từ chức rồi tự làm ăn kinh doanh chắc chắn sẽ bị lừa, sẽ chịu thiệt thòi.
Ở Linh Đan Đường tích góp vài năm kinh nghiệm, y thuật giỏi cũng chín chắn hơn, đến lúc đó anh ấy đi ra ngoài tự mình mở một phòng khám, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc lập tức từ chức rồi đi kinh doanh.
Lâm Bạch Thanh không thể giải thích điều đó với Trương Nhu Giai, dứt khoát chặn miệng, không cho cô ấy nhắc đến.
Đúng là Trương Nhu Giai muốn bảo Lâm Bạch Thanh khuyên Mục Thành Dương, nhưng Lâm Bạch Thanh vừa nói rõ là không muốn khuyên, cô ấy cũng không nói gì thêm, đổi giọng hỏi: “Cậu định khai trương ngày nào, đã chọn được ngày chưa?”
Khai trương phải chọn ngày, Lâm Bạch Thanh chọn ngày cuối tuần, ngày mười sáu tháng chín, là ngày tốt lành cho mọi việc.
“Chắc hẳn cần phải mời một số lãnh đạo lên bục phát biểu, nhưng tôi nghe Thành Dương nói mấy người không mời lãnh đạo, chỉ chuẩn bị khai trương một cách lặng lẽ.” Trong giọng nói của Trương Nhu Giai có chút chê bai.
Nói đến chuyện này, Lâm Bạch Thanh khá tự hào: “Chúng tôi mời Cục trưởng Cục y tế thành phố.”
Trương Nhu Giai hơi sững sờ rồi nói: “Mặt mũi của mấy người cũng đủ lớn đấy, vậy mà có thể mời được Cục trưởng cục thành phố hả?”
“Một bệnh nhân mời giúp tôi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cuối cùng ý chê bai trong giọng nói của Trương Nhu Giai cũng bớt đi một chút, có hơi tò mò: “Có thể giúp cậu mời Cục trưởng cục thành phố thì chắc chắn thân phận của bệnh nhân kia cũng không bình thường, là ai vậy?”
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh không thể trả lời.
“Bí mật.” Cô nói.
Trương Nhu Giai bĩu môi: “Có gì đâu mà phải bí mật, chẳng lẽ bệnh nhân của cậu là người giàu nhất Đông Hải, hay là người có m.á.u mặt nào à?” Nói tiếp: “Chắc hẳn người có mặt mũi thật sự sẽ không đến phòng khám nhỏ này của cậu để khám bệnh đâu.”
Hai người bước vào nhà ăn, không hổ danh là trung tâm điều dưỡng, toàn bộ ghế đều là ghế sofa da, đã tám giờ rồi mà quầy hàng vẫn mở cửa, cơm là món ăn thường ngày nhưng vừa ngửi đã cảm thấy rất thơm.
Cô dùng phiếu cơm của Trương Nhu Giai, lấy đồ ăn xong, hai người vừa mới ngồi xuống, đúng lúc trên tivi đang chiếu tin tức về Thẩm Khánh Hà.
Trương Nhu Giai bày tỏ cảm xúc: “Chồng của bà ấy đang ở bệnh viện của chúng tôi, tôi đã từng thấy, cực kỳ thê thảm…”
Lâm Bạch Thanh biết Mã Bảo Trung bị thương nhưng không biết ông ta bị thương nặng đến mức nào, lập tức hỏi: “Bị thương như thế nào vậy?”
Trương Nhu Giai hình dung: “Hai cái chân bị dập nát gãy xương, chắc phải cắt bỏ.” Cô ấy nói tiếp: “Thẩm Khánh Hà cũng không khá hơn, tôi nghe nói tất cả thuốc của chồng bà ấy đều được lấy thông qua bà ấy, có lẽ bà ấy cũng sẽ bị kết án.”
Nói đến đây cũng đủ khiến mọi người tức giận.