Cố Ngao Cương muốn lặng lẽ đưa bé Matsumaru đi, thật ra anh ta cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Anh ta nói: “Bạch Thanh, Matsumaru là con của anh, là con cháu của Viêm Hoàng, nhưng Yuko lại cho thằng bé học lịch sử nước N, mà cái gọi là lịch sử của bọn họ đều vô căn cứ, bẻ cong sự thật, anh không muốn con của anh nhận được kiểu giáo dục này.”
Vấn đề lịch sử, ở trong nước gọi là kháng chiến, nhưng ở nước N, người ta gọi chiến tranh xâm lược là viện trợ, cứu giúp.
Cứu giúp cái con mẹ nó, ông của Cố Ngao Cương c.h.ế.t vì bị người nước N đầu độc, mỗi khi nghe Yuko dạy lịch sử cho Matsumaru từ sớm, nói cái gì mà Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á là huyết áp của Cố Ngao Cương lại tăng cao.
Anh ta đã từng nói với Yuko rằng muốn tự mình nuôi nấng đứa nhỏ, nhưng Yuko không đồng ý, Cố Ngao Cương chỉ có thể lặng lẽ mang đi.
Đương nhiên, nếu Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh không bằng lòng giúp đỡ, anh ta không thể làm gì ngoài việc nghĩ cách khác.
Anh ta nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đã khuya rồi, hai người cũng về nhà sớm một chút, cháu về chăm Matsumaru, dạy thêm cho thằng bé mấy bài học về lịch sử của nước ta.”
Lúc vừa đến, Cố Bồi không quá hiểu lòng yêu nước nhiệt tình của nhân dân trong nước, nhưng hiện tại đã dần hiểu được, cũng có thể hiểu cho Cố Ngao Cương, vậy nên anh nói: “Cũng không phải là cháu không có tiền, có thể thảo luận với Yuko về chuyện bồi thường, đưa cho cô ta chút tiền lấy lại quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, âm thầm mang đứa nhỏ đi là hành vi quá xấu xa, chú đề nghị cháu không nên làm như vậy.”
Cố Ngao Cương nhún vai: “Cháu sẵn lòng đưa tiền, nhưng mà cô ta không muốn đòi tiền, cháu có thể làm gì bây giờ?”
Trong lòng của Bạch Thanh khẽ nhúc nhích, tuy rằng cô không hiểu Yuko quá rõ, nhưng từ lúc Yuko đòi thuốc hồi sức của năm bốn mươi chín liền biết cô ta hiểu về y học cổ truyền Trung Quốc.
Nếu hai người đã nói chuyện chứng minh Yuko đã yên tâm, nhưng cô ta không cần tiền, vậy thì muốn cái gì?
Chẳng lẽ cô ta lại chuẩn bị xui khiến Cố Ngao Cương trộm thuốc, hoặc là phương thuốc?
Chỉ vài loại thuốc e là không đủ để đổi lấy một đứa bé đáng yêu như vậy, chắc phải là phương thuốc.
Đúng lúc này Cố Bồi hỏi: “Sao hôm nay em lại đến đây?”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Giúp một bệnh nhân đổi bệnh viện.” Còn cố tình thở dài: “Hôm nay, một viên Tô Hợp Hương hoàn cuối cùng của năm bốn mươi chín đã dùng hết, nhưng hiệu quả rất tốt, nhờ có nó chúng ta thành công cứu một người bị bệnh tim.”
Cố Bồi còn chưa nói gì, Cố Ngao Cương đã giành nói trước: “Thuốc quý như vậy, em nhất định phải cho người quan trọng nhất dùng chứ.”
Lâm Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ngao Cương, nói từng chữ một: “Ngao Cương, thuốc ở Linh Đan Đường chúng em chỉ chia theo triệu chứng bệnh, không phân biệt người, bệnh nhân hôm nay đến đây giống với con của anh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng, cho nên em lấy viên thuốc cứu bà ấy. Nhưng nếu người không có bệnh, lại muốn vây quanh thuốc chờ bị bệnh thì dù có ném thuốc cho chó, em cũng không cho người đó.
Cố Ngao Cương im lặng một hồi lâu, mới khẽ nói: “Anh hiểu.”
Thật ra anh ta biết Lâm Bạch Thanh đã dùng kim châm để châm cứu cho Matsumaru.
Nếu mà sang Bảo Tế Đường để châm cứu thì ngay cả số thứ tự anh ta cũng không lấy được, nhưng đến chỗ Lâm Bạch Thanh thì có thể.
Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Nghe nói ở nước ngoài, các phương thuốc của thuốc hồi sức rất khó tìm, chúng ta có phương thuốc để ở dưới tầng hầm, ai muốn trộm, em không ngăn được, nhưng ai dám trộm phương thuốc, sau này vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc bác sĩ ở Linh Lan Đường chữa bệnh cho người đó.”
Sao mà Cố Ngao Cương có thể không hiểu, cô đang ám chỉ anh ta.
Anh ta không thể biện minh, nghĩ ngợi rồi nói: “Bạch Thanh, nước Đ có loại hệ thống báo động gắn ở trên xe ô tô, chỉ cần có người tới gần phạm vi nào đó mà không có sự cho phép thì tiếng cảnh báo sẽ vang lên, chờ anh đến nước Đ rồi gửi một bộ qua bưu điện cho em, lắp đặt ở nhà kho đi, hẳn là hiệu quả phòng trộm không tệ.”
Một Cố Ngao Cương từng khờ khạo và không hiểu chuyện sẽ đi trộm thuốc.
Nhưng bây giờ anh ta không làm như vậy.
Sau khi bé Matsumaru bị bệnh, rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra.
Thuốc cứu mạng của con người, chứ không phải là lòng tham không đáy của con người.
Anh ta nhất định phải dẫn bé Matsumaru đi, nhưng anh ta sẽ không dùng cách trộm thuốc để đổi lấy thằng bé.
Thấy Cố Ngao Cương rời đi, Lâm Bạch Thanh kể cho Cố Bồi nghe một chút về Liễu Liên Chi và chuyện mình cứu bà ấy như thế nào trước, sau đó liền hỏi Cố Bồi khăn quấn tã và vòng tay nhỏ.
Phòng chính trị có bằng chứng, nhưng muốn lấy được thì cần phải có thời gian.
Khăn quấn tã và vòng tay nhỏ để ở trong phòng làm việc của Cố Bồi, sau khi lấy đồ xong, Lâm Bạch Thanh chuẩn bị dẫn chồng đi gặp Liễu Liên Chi, long trọng giới thiệu chồng của cô với bà ngoại.
“Đừng sợ, bà ngoại rất dịu dàng, khác hoàn toàn với ông cụ Sở.” Lâm Bạch Thanh nói.