Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cuối cùng, Liễu Liên Chi nói hai chữ: “Tã lót…”

“Chăn phúc và di vật chồng cháu đang cầm, phòng chính trị của bệnh viện quân y có gửi bưu điện từ biên cương về. Chút nữa cháu sẽ bảo chồng cháu mang tất cả bằng chứng về Thẩm Khánh Nghi và Sở Thanh Đồ tới cho bà xem.”

Liễu Liên Chi sửng sốt, liên tục đặt câu hỏi: “Cháu mới bao lớn mà đã kết hôn rồi? Chồng cháu là ai? Làm gì? Người ở đâu?”

Không đợi Lâm Bạch Thanh trả lời đã vội vàng nói: “Không phải bà muốn can thiệp vào hôn nhân tự do của cháu. Chỉ là thấy cháu mới 21 tuổi đã kết hôn, vẫn còn trẻ.”

Mục Thành Dương cười nói: “Nếu em ấy không kết hôn thì sẽ không được thừa kế Linh Đan Đường. Vì để thừa kế Linh Đan Đường nên mới bất đắc dĩ phải kết hôn.”

Liễu Liên Chi nhíu mày, để xác nhận cô gái này là cháu ngoại của mình thì phải thẩm tra ở phòng chính trị.

Nhưng cũng không cần bằng chứng, bà ấy tin chắc cô chính là cháu ngoại của mình.

Nhưng cái gì mà gọi là kết hôn để thừa kế dược đường?

Cô lớn lên ở đâu? Sao lại có y thuật cao đến vậy? Vì sao lại kết sớm như thế? Những việc này Liễu Liên Chi không biết nhưng một hôn sự như vậy đã khiến Liễu Liên Chi tức giận.

Lâm Bạch Thanh vội vàng nói: “Sư ca, im miệng đi, đừng nói lung tung.”

Mặc dù cô kết hôn là để thừa kế dược đường nhưng cô cũng đồng ý. Chỉ có Cố Bồi mới bị ép buộc, Sở Xuân Đình luôn bắt bẻ anh, Cố Bồi phải chịu uất ức.

Nếu Liễu Liên Chi có cái nhìn như vậy với anh, Cố Bồi sẽ buồn lắm.

“Được, được, được, anh câm miệng.” Mục Thành Dương đầu hàng.

Xe cứu thương đến bệnh viện quân y, bởi vì Điền Trung Bái đã gọi điện nói xe qua nên các bác sĩ trong khoa cấp cứu đã chờ sẵn bên ngoài, có xe đẩy đưa Liễu Liên Chi đến trung tâm hồi sức của cán bộ kỳ cựu.

Liễu Liên Chi kéo tay Lâm Bạch Thanh: “Một chút nữa bảo chồng cháu đến đây một chuyến, bà muốn gặp cậu ta một chút.”

“Vâng.” Lâm Bạch Thanh nói.

Bác sĩ muốn đẩy bà ấy đi, Liễu Liên Chi ngăn lại, nói: “Cháu đi nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm, sau đấy hẵng đến thăm bà, không cần quá vội vã, cứ bình tĩnh. Nhưng nhất định phải tới, bà chờ cháu.”

Tuy rằng Sở Xuân Đình xấu xa đáng c.h.ế.t nhưng thi thoảng Lâm Bạch Thanh đến thăm ông ta, mỗi khi cô chuẩn bị rời đi, đôi mắt mong chờ đó lại khiến Lâm Bạch Thanh không đành lòng. Bà ngoại cũng sợ cô đi, sợ rằng sẽ không nhìn thấy cô nữa.

“Được, chờ cháu lấy được bằng chứng sẽ đến thăm bà.” Lâm Bạch Thanh nói.

Muốn lấy được bằng chứng thì phải gặp Cố Bồi trước.

Lời nói không có căn cứ, chăn phúc, vòng tay từ biên giới gửi tới là bằng chứng xác định thân phận của cô.

Đến ký túc xá, Cối Bồi làm việc ở tầng bốn, phòng làm việc đối diện thang máy. Vừa mới ra khỏi cửa thang máy Lâm Bạch Thanh đã thấy cửa phòng làm việc của anh vẫn mở, Cố Bồi ở bên trong, còn có một người nữa, hai người đang nói chuyện gì đó.

Đến gần nhìn thì ra là người quen, Cố Ngao Cương.

Chắc là anh ta đang bàn bạc vấn đề phẫu thuật của con với Cố Bồi.

Lúc Lâm Bạch Thanh đi tới, Cố Bồi đang hỏi Cố Ngao Cương: “… Vậy sao sao năm đó cháu có thể kiềm chế bản thân?”

“Chú nhỏ, mọi người đều là đàn ông, chú cũng biết một người đàn ông bị phụ nữ quyến rũ, trừ khi ở phương diện đó anh ta không được thì chắc chắn không có khả năng kiềm chế được bản thân. Cháu chỉ là một người đàn ông bình thường cũng sẽ mắc sai lầm, mọi người đàn ông bình thường trên thế giới đều mắc sai lầm.”

Không biết hai người họ đang nói chuyện gì nhưng Lâm Bạch Thanh thấy sắc mặt Cố Bồi có chút thay đổi.

Không được?

Hiện tại hai chữ này đối với anh mà nói giống như mũi tên sắc nhọn đ.â.m vào tim anh.

Lâm Bạch Thanh đi thẳng vào, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Ngao Cương, chẳng nhẽ anh làm Yuko mang thai sao?”

Cố Ngao Cương vội vàng nói: “Không, không, không, Bạch Thanh, anh thề với trời, lúc đó anh với cô ta hoàn toàn trong sạch. Tuy rằng cô ta đã nhiều lần quyến rũ nhưng anh chỉ chuyên tâm chăm sóc con, thật sự không chạm vào cô ta.”

Cố Ngao Cương muốn cái gì? Anh ta muốn Cố Bồi giúp anh ta một chuyện, đợi thời gian ổn định sau khi Matsumaru làm phẫu thuật xong rồi lặng lẽ đưa thằng bé về nước Đ.

Anh ta là cha, thật lòng yêu thương Matsumaru, muốn nuôi thằng bé nên anh ta định lừa Yuko, lặng lẽ đưa Matsumaru đi.

Nhưng muốn lừa được Yuko đưa Matsumaru đi thì phải có bệnh viện quân y giúp đỡ.

Hôm nay anh ta đến cầu xin Cố Bồi, nghĩ cách giúp anh ta một tay.

Nhưng Cố Bồi không nghĩ ngợi gì mà từ chối, không đồng ý giúp đỡ.

Đã thế Lâm Bạch Thanh còn nói một câu:”Đáng đời, ai bảo lúc đó anh không khống chế được bản thân.”

Tuy rằng lúc đấy Yuko mang thai, e là có động cơ không trong sáng, cố ý dụ dỗ.

Nhưng cô ta làm mẹ, một mình nuôi con bị bệnh tim đến hai tuổi, người làm cha bây giờ muốn hái đào, chờ thằng bé khỏe mạnh rồi lại lặng lẽ đưa thằng bé đi. Chỉ cần là người thì sẽ không giúp anh ta.

Advertisement
';
Advertisement