Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Liễu Liên Chi qua đời, thật ra cũng không phải chuyện gì xấu, bởi vì người thừa kế của bà ấy cũng chỉ có Thẩm Khánh Hà và con trai Mã Giai. Hai mẹ con thằng bé thừa kế tài sản, có thể rút cổ phần nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải được sao? Chắc chắn là không.

Vì thế Liễu Liên Chi qua đời, 5% cổ phần công ty vĩnh viễn ở lại nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.

Bảo sao thư ký Điền muốn để vợ anh ta đi cùng Mã Giai.

Hai người lại nhìn nhau, tuy rằng Mã Bảo Trung ngồi tù nhưng con trai ông ta sẽ trở thành người giàu nhất thành phố Đông Hải.

Thử hỏi là cổ đông tư nhân duy nhất của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải có ai mà không ao ước, không ghen tị.

Được rồi, nhanh đi đón Mã Giai thôi, từ hôm nay trở đi trên cổ thằng bé này sẽ có thêm một cái vòng hạng vàng.

Còn bác sĩ Lưu, nhìn thấy chiếc xe cứu thương bên ngoài cũng giật mình.

Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên mà đã có người c.h.ế.t rồi?

Bà ấy muốn cản Điền Trung Bái đi lên tầng, Điền Trung Bái gọi bà ấy lại, nói: “Kia là xe cứu thương của bệnh viện tỉnh, tôi đã nói trước với bên đấy. Chúng ta không mở còi, cứ lặng lẽ qua đó, đến lúc đó giấy chứng tử sẽ do bên kia viết ra.”

Nếu thật sự có người chết, đưa đến bệnh viện không một tiếng động là biện pháp tốt nhất để bảo vệ danh dự của Linh Đan Đường.

Bác sĩ Lưu không biết làm thế nào mới được, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Bác sĩ Tiểu Lâm đã giúp tôi chữa bệnh, tôi giúp cô ấy một phen cũng là điều nên làm.” Điền Trung Bái nói.

Mơ hồ nghe thấy trong phòng trị liệu có tiếng khóc nức nở, trong lòng bác sĩ Lưu nghĩ ngay đến việc bệnh nhân đã qua đời, Điền Trung Bái cũng trở nên vui vẻ. Nhưng khi bà ấy đẩy cửa ra nhìn thấy bệnh nhân đang ngồi ở mép giường, Lâm Bạch Thanh đứng bên cạnh giường, Mục Thành Dương thì đang lau m.á.u ở trên đất.

Về bệnh nhân lúc này, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt lấp lánh, có thể nói tinh thần vô cùng vui vẻ.

Vừa nhìn thấy Điền Trung Bái, ánh mắt Liễu Liên Chi lạnh lùng, giống như liếc mắt là có thể xuyên thủng lòng dạ nhỏ mọn của ông ta.

Điền Trung Bái vừa định giải thích, hai bác sĩ cấp cứu đã xông lên tầng: “Bí thư Điền, t.h.i t.h.ể đâu? Ở đằng kia sao?”

Điền Trung Bái nhìn bác sĩ cấp cứu rồi lại nhìn Liễu Liên Chi, hoàn toàn sững sờ.

“Thi thể” lạnh lùng nhìn đám người này, nói: “Tôi không trở thành xác chết, chắc bí thư Điền thất vọng lắm.”

Tuy rằng đã được cấp cứu nhưng tình trạng sức khỏe của Liễu Liên Chi vô cùng yếu, phải nằm viện theo dõi.

Mặc dù Linh Đan Đường có phòng trị liệu nhưng tất cả đều là đồ dùng trung y mà phòng khám cũng không thể tiếp nhận bệnh nhân nằm viện.

Lâm Bạch Thanh có đề nghị với Liễu Liên Chi, có thể sang bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện quân y. Trước tiên cứ ở lại, đến lúc đó phối hợp với bệnh viện, cô sẽ tới trị liệu hàng ngày. Hoặc là Liễu Liên Chi đến Linh Đan Đường, châm cứu và dùng thuốc, tiến hành cả hai, bệnh tình của bà ấy có thể khống chế tốt thì cũng không cần phải giải phẫu nữa.

Điền Trung Bái vừa nghe thế, việc đầu tiên là tỏ vẻ đồng ý: “Bác bí thư, tuổi tác đã cao, không cần phải đụng d.a.o kéo thì không nên đúng. Chúng ta đến bệnh viện tỉnh đi, tôi biết lãnh đạo ở bệnh viện, đến lúc đó để Tiểu Lâm và bệnh viện châm cứu cho bà.”

Tuy rằng ông ta vừa làm chuyện ngu xuẩn nhưng xe cứu thương đã tới, đúng lúc có thể đưa Liễu Liên Chi đến bệnh viện tỉnh.

Lâm Bạch Thanh cũng có ý này, phòng khám của cô sắp mở cửa, rất bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho Liễu Liên Chi. Ở trong bệnh viện bà ngoại sẽ nhận được sự chăm sóc của y tá sẽ tốt hơn.

Bệnh viện tỉnh cũng là bệnh viện đứng thứ ba cả nước, cũng là nơi tốt nhất trong Quảng Châu.

Nhưng Liễu Liên Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không đến bệnh viện tỉnh, đến bệnh viện quân y đi.”

Điền Trung Bái nói: “Bác lãnh đạo, bệnh viện quân y quản lý vô cùng chặt chẽ, chỉ sợ sẽ không đồng ý để Tiểu Lâm đến châm cứu. Bệnh viện tỉnh tốt, lãnh đạo cũng toàn là người quen sẽ bật đèn xanh cho chúng ta.”

Liễu Liên Chi nhướng mày, ẩn ý nói: “Nếu tôi c.h.ế.t thật, dù là ngoài ý muốn hay là tự nhiên thì bệnh viện tỉnh đều coi là tự nhiên chết. Bí thư Điền, đèn của cậu ở bệnh viện tỉnh xanh quá.”

Nắm lấy cánh tay của Lâm Bạch Thanh, kiên định nói: “Đi thôi Thanh Thanh, đến bệnh viện quân y.”

Đúng lúc có xe cứu thương, cứ đến bệnh viện quân y trước rồi thương lượng chuyện châm cứu sau.

Điền Trung Bái quyết đoán, từ khi Liễu Liên Chi trở lại đã cho người đến bên cạnh, muốn để lại ấn tượng tốt với bà ấy. Lúc nghe tin Liễu Liên Chi qua đời cũng vì để giúp Lâm Bạch Thanh một phen, gọi xe cứu thương tắt đèn. Nhưng sự việc thay đổi, hiện tại lại biến thành ông ta mong Liễu Liên Chi c.h.ế.t sớm.

Nhìn xe cứu thương đi xa, ông ta đứng tại chỗ đánh mình hai cái, hận không thể giẫm c.h.ế.t hai tên ngu ngốc Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng.

Trên xe cứu thương, Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương cùng bác sĩ bệnh viện tỉnh đều ở đây với Liễu Liên Chi.

Mục Thành Dương nghĩ có chút lạ, bởi vì lúc nãy Liễn Liên Chi vô cùng kích động nhưng khi bà ấy bình tĩnh lại lại không có biểu hiện gì quá thân thiết với Lâm Bạch Thanh, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng yên lặng nhìn cô.

Lâm Bạch Thanh vô cùng thân thiết với bà ngoại.

Cả đường đi đều xoa bóp vai gáy, cổ cho bà ngoại.

Advertisement
';
Advertisement