Liễu Liên Chi chạy đến nhào vào trong biển, nước biển tràn vào khoang mũi bà ấy, tràn cả vào trong miệng, bà ấy dần dần chìm xuống dưới.
Nhưng ngay lúc bà ấy không còn thở được thì có một giọng nói vang lên bên tai: “Bà ngoại?”
“Bà ngoại, là cháu, Bạch Thanh, Thanh Thanh đây. Bà biết không? Thẩm Khánh Nghi và Sở Thanh Đồ kết hôn rồi sinh ra cháu, đặt tên cho cháu là Thanh Thanh.” Giọng nói của một cô gái liên tục vang lên bên tai.
Lâm Bạch Thanh, Thanh Thanh?
Trong phút chốc, người thông minh như Liễu Liên Chi, bà ấy biết đây không phải ảo giác của mình.
Vì thế vừa rồi bà ấy không nghi ngờ sai, Lâm Bạch Thanh đúng quả thật là con cháu nhà bà ấy.
Mà sau khi trong lòng có suy nghĩ này, chìm trong biển sâu, vốn Liễu Liên Chi đã dần dần mất lập tức có sức lực, ra sức bơi lên bờ, cuối cùng bà ấy nhìn thấy một màu trắng.
Thuốc hồi sức, kim châm cứu và lấy máu, đấy ba là bước cấp cứu trong trung y. Sau ba mươi phút, Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương thành công đưa một mạng người trở về từ quỷ môn quan.
Liễu Liên Chi bỗng mở mắt, gọi một tiếng: “Thanh Thanh?”
“Cháu là Thanh Thanh.” Lâm Bạch Thanh nói.
Liễu Liên Chi há miệng, nghẹn ngào hỏi: “Cháu gái, mẹ cháu đâu? Con gái bà đâu? Khánh Nghi của bà đâu?”
Dưới ánh mắt tha thiết của bà ngoại, Lâm Bạch Thanh lắc đầu chầm chậm.
Mục Thanh Dương cảm thấy thần kỳ, trong lòng nghĩ thế mà cái này lại xảy ra?
Ngày đầu tiên mở khám bệnh phải cấp cứu còn chưa có gì mà không hiểu sao đàn em đã nhận bà ngoại rồi.
Việc quản lý phòng khám không nề nếp giống bệnh viện, Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng nghe thấy tiếng động lớn trong phòng, lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn trộm.
Được lắm, trên mặt đất toàn là máu, Liễu Liên Chi nằm thẳng trong đấy, hai người hồn phi phách lạc, liếc nhau, một trước một sau bỏ chạy.
Trước kiềm lại sau gợi lên, ngay khi Liễn Liên Chi cho rằng bản thân sẽ nghe tin tức về cái c.h.ế.t của con gái, trái tim như c.h.ế.t đi, Lâm Bạch Thanh vòng tay ôm lấy bà: “Bà ngoại, cháu cũng không biết mẹ đang ở đâu nhưng sau này cháu sẽ đi tìm cùng với bà.”
Hóa ra đây không phải là mơ mà là thật sao? Đây là cháu gái của bà ấy sao? Hai mươi tuổi rực rỡ, năm con gái cùng rời đi cũng từng ấy tuổi, khuôn mặt này cũng giống, lại còn là một bác sĩ trung y có y thuật xuất sắc như vậy.
Tuy rằng không biết bọn họ đã trải qua điều gì nhưng cuối cùng Liễu Liên Chi cũng dám xác định, trực giác của mình là đúng.
Bà ấy vừa bước vào phòng khám đã cảm thấy cô gái này giống với con gái mình, quả nhiên cô là cháu gái của mình.
Sở dĩ đây là tình thân, m.á.u mủ, Liễu Liên Chi vốn đã rơi vào cảm giác mừng như điên, nay cháu gái lại nói sẽ đi tìm con gái cùng mình, thoáng cái lòng bà ấy đã rất yên tâm, vô cùng yên tâm.
Không có tin tức là tin tức tốt nhất.
Không có tin con gái đã c.h.ế.t cũng đủ để bà ấy cố gắng tiếp thu những cái khác, bất cứ chuyện gì.
Lúc đầu, Mục Thành Dương nghi ngờ Liễu Liên Chi hồi quang phản chiếu.
Nhưng thật sự là hơi lâu, hồi quang phản chiếu có thể đánh giá qua khí sắc.
Hai mắt Mục Thành Dương nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn thấy vết xanh tím bên miệng bệnh nhân dần biến mất, trên môi nổi lên huyết sắc, sắc mặt hồng nhuận, lúc này anh ấy mới thở phào một hơi.
Tô Hợp Hương hoàn năm 49, lúc đó Cố Minh còn trẻ trung khỏe mạnh, trình độ bào chế thuốc giỏi hơn rất nhiều Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương bây giờ, chỉ còn thừa lại một viên thì nay cũng đã dùng hết.
Nhưng ngày đầu tiên mở cửa, chỉ cần không có bệnh nhân c.h.ế.t là đã A di đà phật.
Nói đến vừa nãy, thấy Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng hoảng loạn chạy đi, trong lòng bác sĩ Lưu cảm thấy khó hiểu.
Nhưng bà ấy còn đang bận chuyện mở cửa, không để ý cũng không quan tâm được đến chuyện khác.
Thấy đã đến lúc tan làm, tuổi tác bà ấy đã cao, từ trước đến nay đều không tăng ca, định lên tầng gọi Lâm Bạch Thanh xuống làm nốt việc còn lại, chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy trước cửa có mấy cái xe đang đỗ, còn có một cái xe cứu thương.
Người tới là người đứng đầu nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải hiện nay, bí thư Điền: Điền Trung Bái, Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng cũng đi cùng.
Hít sâu một hơi, Điền Trung Bái định vào dược đường, lại hỏi: “Người đâu?”
“Bí thư Điền, anh tìm ai?” Hàn Kiến Quốc hỏi.
Điền Trung Bái nói: “Không ai gọi cho Mã Giai sao? Thằng bé là người thừa kế duy nhất của giáo sư Liễu. Bà ấy qua đời việc đầu tiên là phải báo cho người thân. Các người không đi đón một đứa bé được sao?”
“Anh đi vào trước đi, chúng tôi đi đón người.” Hàn Kiến Quốc nói.
Điền Trung Bái suy nghĩ: “Đừng đưa người đến Linh Đan Đường, đưa luôn đến bệnh viện tỉnh.” Còn nói: “Còn nữa, Mã Bảo Trung đang ở bệnh viện, bí thư Thẩm đang ở cục cảnh sát, đứa bé không có ai đi cùng thì để vợ tôi đi cùng nó.”