Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Mục Thành Dương cười nói: “Đứng lên có là gì, bây giờ ông ta còn có thể vứt gậy ra đi bộ.”

Nhìn hòm thuốc sau lưng anh ấy, Hàn Kiến Quốc hiểu ra: “Sở Xuân Đình là do cậu chữa sao?”

“Không, không, là bà chủ của chúng tôi.” Mục Thành Dương nói rồi đi vào phòng làm việc.

Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng cùng theo vào phòng làm việc, hỏi: “Bà chủ của các cậu là ai?”

Bên kia, Liễu Liên Chi nghe thấy ba chữ Sở Xuân Đình. Trong nháy mắt căng thẳng, mạch căng như dây cung nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, còn hỏi Lâm Bạch Thanh: “Có phải có người tìm cô không? Cô có muốn ra ngoài xem không?”

Sớm muộn gì cũng phải nói ra sự thật, kiểu gì vết sẹo cũng phải lộ ra.

Mà bây giờ đã đến lúc.

Lâm Bạch Thanh cắn răng, nói: “Giáo sư Liễu, có chuyện này tôi muốn nói với bà. Người mà Thẩm Khánh Nghi nói với bà năm đó, tên của ông ấy là giả. Thật ra ông ấy là Sở Thanh Đồ con trai của Sở Xuân Đình.”

Liễu Liên Chi sửng sốt, chợt mừng như điên: “Khánh Nghi của tôi đã trở về đúng không? Con bé nói cho cô biết sao?”

Nhưng bà ấy lại lập tức nói: “Cái gì mà là con trai của Sở Xuân Đình, con gái của tôi, con gái của tôi…”

Lẩm bẩm, bỗng nhiên hô hấp của Liễu Liên Chi chậm lại, môi tái xanh, mạnh tượng cũng lập tức thay đổi.

Bà ấy không biết Sở Thanh Đồ nhưng bà ấy hiểu rất rõ Sở Xuân Đình.

Đó là người không ngừng đuổi theo, hành hạ bà ấy, hãm hại bà ấy, là một kẻ độc ác.

Thế mà con gái bà ấy lại yêu con trai của Sở Xuân Đình?

Nghe đến đây, điều đầu tiên bà ấy nghĩ đến là có phải Sở Xuân Đinh ghi thù bà ấy nên hãm hại con gái mình cùng với con trai không?

Nếu như vậy có phải con gái bà ấy đã c.h.ế.t rồi đúng không?

Suy nghĩ đó xuất hiện, bà ấy không kịp nghe giải thích, trong nháy mắt đã sụp đổ.

Đây cũng chính là lý do vì sao Lâm Bạch Thanh rất để ý đến mạch tượng của bà ấy.

Trong trung y có nói đến mười mạch tượng kỳ lạ, ví dụ như mạch hồng hà du, mạch chuyển đậu, mạch mổ tác. Mỗi loại mạch tượng đểu xuất hiện ở người sắp c.h.ế.t hoặc người mắc bệnh nan y. Những mạch này cơ bản Lâm Bạch Thanh đã nắm được toàn bộ.

Nhưng có một loại mạch cô mới chỉ nghe Cố Minh nói qua, chưa từng gặp được.

Nó tên là mạch đạn thạch.

Trái với cái tên, trong một giây mạch căng thành một dây cung, lực vô cùng lớn, chỉ cần buông ra khả năng sẽ đứt ra.

Đây là do phát bệnh tim, điềm báo của cái chết, cấp cứu không kịp thời người bệnh sẽ chết.

Lâm Bạch Thanh hô to: “Sư ca, có bệnh nhân, mau sang đây.”

Mục Thành Dương vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gọi lập tức đứng dậy đi tới, đẩy cửa bước vào: “Sao vậy?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Bệnh nhân phát bệnh tim, em đã châm cứu, anh đến lấy m.á.u đi, em đút thuốc.”

Mục Thành Dương nhìn Lâm Bạch Thanh nghiền nát thuốc, kinh ngạc: “Đây là là Tô Hợp Hương hoàn năm 49 đúng không? Anh nhớ là chỉ còn lại một viên, thầy tái phát bệnh tim cũng tiếc dùng nó, em chắc chắn là sẽ dùng nó bây giờ sao?”

Nói cũng đã muộn, Lâm Bạch Thanh cạy khớp hàm đang cắn chặt của Liễu Liên Chi ra, đút thuốc vào.

Thấy người không tỉnh, sờ tay chân vẫn lạnh ngắt, Mục Thành Dương có chút sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Đàn em, nếu không thì chúng ta gọi 120 đi, đưa người đến bệnh viện đi.” Còn nói: “Người này đã sắp không ổn rồi, gọi người thân đi.”

Anh ấy cũng là bác sĩ chữa bệnh cho không ít bệnh nhân nhưng đến thập niên chín mươi, hầu như mọi người đều vào viện, kinh nghiệm cấp cứu lâm sàn của các bác sĩ trung y cũng rất ít.

Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên, thử kinh doanh mà đã có một bệnh nhân chết, nơi này có tiếp tục mở cửa được hay không?

Hai tay Mục Thành Dương vẫn còn đang lấy m.á.u trên chân Liễu Liên Chi nhưng hai chân run rẩy, giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, nhìn Lâm Bạch Thanh đang châm huyệt Dũng Tuyền, nói: “Thật sự không được, em sờ chân bà ấy xem, lạnh toát.”

So với anh ấy đang hoảng loạn thì Lâm Bạch thanh lại bình tĩnh hơn, cô nghiêm khắc mắng: “Anh còn là bác sĩ không? Hơi một chút đã sợ thành như vậy. Đừng có run nữa, châm vào Bách Hội của bà ấy, tiếp tục lấy máu!”

Trên giường đầy máu, nếu châm Bách Hội, đỉnh đầu sẽ chảy máu.

Thật sự phải làm vậy sao?

Mục Thành Dương do dự một giây, Lâm Bạch Thanh đá anh ấy một cái.

Đã như vậy rồi, phải kiên trì đến cùng, Mục Thành Dương chuyển đến phần đầu, nhanh chóng lấy máu.

Lâm Bạch Thanh dùng kim châm cứu, châm vào Dũng Tuyền, đi sâu vào Dũng Tuyền, cô dịu dàng nói: “Bà ngoại, là cháu, cháu là con gái của Thẩm Khánh Nghi, Thanh Thanh. Bà cố gắng mở mắt ra nhìn cháu một cái có được không?”

Mục Thành Dương ngây ra, trong lòng hỏi đây là tình huống gì?

Thấy bệnh nhân sắp c.h.ế.t mà đàn em nói năng linh tinh cái gì ở đây vậy?

Trong hôn mê Liễu Liên Chi nhìn thấy con gái, thấy con bé ôm một đứa trẻ đứng trong đêm tối, gió lớn gào thét bên bờ biển. Đây là giấc mơ bà ấy hay nhìn thấy nhưng hôm nay không giống bình thường, khuôn mặt con gái vô cùng rõ ràng, sóng cũng rất lớn, một cơn sóng lớn xuất hiện cuốn trôi cả con gái bà cháu ngoại, không một bóng dáng.

Advertisement
';
Advertisement