Lâm Bạch Thanh ngạc nhiên, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Liễu Liên Chi đã biết tình hình từ trước?
Nhưng nhìn bộ dạng của bà ấy lại không giống vậy.
Cô lập tức hỏi: “Lời này của giáo sư Liễu có ý gì? Tôi là cái gì cơ?”
Liễu Liên Chi phất tay một cái rồi nhắm mắt lại.
So với Sở Xuân Đình vẫn có thể thảnh thơi ra nước ngoài dưỡng bệnh sau khi con trai c.h.ế.t thì Liễu Liên Chi lại khuấy động nháo nhào lên vì con gái, hai mươi năm qua, không có một giây nào là bà ấy không lo cho con gái.
Người chưa từng lạc mất con thì không hiểu được, chỉ cần nhìn thấy một đứa trẻ trạc tuổi con mình thì trong lòng người đã mất con chắc chắn sẽ nghĩ đứa trẻ này có phải con mình không.
Mà sở dĩ bà ấy cảm thấy Lâm Bạch Thanh là con cháu nhà mình còn do một nguyên nhân. Bà ấy nhìn thấy giấy phép kinh doanh của cô treo trên tường, ngày sinh trên đó giống với ngày Thẩm Khánh Nghi mất tích.
Mà di truyền vô cùng quan trọng.
Tuy rằng Lâm Bạch Thanh không có gương mặt giống với Thẩm Khánh Nghi nhưng giọng nói và ngữ điệu cùng với tư thế đi lại đều giống y như đúc với Thẩm Khánh Nghi. Vì thế từ khi bước vào Liễu Liên Chi đã ngơ ngác nhìn cô.
Lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy hình ảnh năm ấy con gái chuẩn bị đi đến biên giới.
Càng nhìn càng thấy cô gái giống với con gái mình.
Nhưng phải nói là tìm con gái bao lâu nay, bình thường bà ấy nhìn thấy rất nhiều bóng lưng giống với con gái. Vì thế cứ si ngốc mà đuổi theo người ta nhưng cuối cùng đều phải nhận thất vọng. Còn bị nhiều người nói bà là người điên.
Ngày hôm nay, trong một giây nhìn thấy Lâm Bạch Thanh trực giác của bà ấy mạnh hơn bao giờ hết. Nhưng với kinh nghiệm thất vọng bao lâu nay đã nhắc nhở bà ấy, nói cho bà ấy biết có lẽ bản thân đã bị điên rồi.
Thật ra khi tỉnh táo suy nghĩ lại, hai mươi năm nay bà ấy gần như đã tìm kiếm khắp thế giới.
Chỉ cần con gái còn sống, bà ấy chắc chắn sẽ tìm thấy.
Theo cảm tính, Liễu Liên Chi vĩnh viễn không tin được chuyện con gái và cháu gái đã chết.
Nhưng theo lý trí, bà ấy biết rõ hy vọng bọn họ còn sống là vô cùng xa vời.
Đột nhiên nhận ra bản thân thất lễ, bà ấy nói: “Tôi chỉ nói linh tinh thôi, cô đừng chê cười.”
Còn nói: “Cô muốn nói với tôi chuyện của Khánh Hà đúng không? Nói đi, tôi chịu được.”
Chuyện thư ký Tiểu Lý vừa nói ở ngoài cửa, Liễu Liên Chi cũng nghe được một chút.
Gần như có thể biết chắc Thẩm Khánh Hà đã xảy ra chuyện.
Con gái nuôi của bà ấy rất hiền lành, tuy rằng có chút chậm chạp nhưng là một cô gái rất chăm chỉ.
Người ta nói, đa số đàn ông sinh con dưỡng cái với mục đích cuối cùng là được dưỡng già nhưng phụ nữ lại không phải như vậy. Phụ nữ nuôi dưỡng con cái vì tình yêu thương. Nếu con cái không nghe lời, họ sẽ tức giận nhưng khi con cái chịu oan ức, trong lòng họ khổ sở hơn bất kỳ ai khác, vô cùng đau lòng.
Hơn nữa, bà ấy đã biết Mã Bảo Trung làm sai, bà ấy đã chuẩn bị tâm lý ở phương diện này trước.
Vì đã chuẩn bị tốt nên muốn nghe Lâm Bạch Thanh nói tin xấu cho bà ấy.
Lâm Bạch Thanh cũng đã chuẩn bị chu toàn. Không chỉ có Mã Hàm Thiết châm, kim châm cứu mà thuốc hồi sức cũng đã chuẩn bị sẵn.
Sợ rằng sau khi nói xong Liễu Liên Chi không chấp nhận được, đột nhiên tái phát bệnh tim thì lập tức cấp cứu.
Nhưng tạm thời cô vẫn chưa nói, chưa đến lúc nói ra.
Thấy Lâm Bạch Thanh không nói lời nào, Liễu Liên Chi thúc giục: “Mau nói đi, rốt cuộc Khánh Hà đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Bạch Thanh nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta chờ thêm mấy phút nữa.”
“Tại sao?” Liễu Liên Chi hơi nghi ngờ.
Lâm Bạch Thanh thở dài, nên giải thích với bà ngoại như thế nào đây?
Không phải vì vấn đề thân thế của cô mà muốn giấu giếm, chỉ cần cô nói ra chắc chắn Liễu Liên Chi sẽ phát bệnh tim. Đây chỉ là một phòng khám trung y gia đình nho nhỏ, không có bất kỳ thiết bị cấp cứu nào. Nhưng cô muốn dùng cách trung y để đưa Liễu Liên Chi từ ranh giới sống c.h.ế.t trở lại thì một mình cô không thể làm được, cô cần một trợ thủ.
Vì vậy phải đợi trợ thủ về.
Lâm Bạch Thanh đang nhìn đồng hồ thi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi: “Đàn em?”
Không nghe thấy tiếng trả lời lại gọi to một tiếng: “Bà chủ Lâm.”
Bác sĩ Lưu đang gọi điện cho trường y tế, gọi bác sĩ tập sự tới làm, lấy tay che điện thoại nói: “Thành Dương, trên tầng có bệnh nhân, nhỏ giọng một chút.
“Tin vui đây, hôm nay ông cụ Sở Xuân Đình bỏ gậy rồi.” Mục Thành Dương đứng bên cạnh cầu thang nói.
Anh ấy là đàn ông, giọng lớn, một tiếng đã khiến Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng ở trên tầng nghe thấy.
Sở Xuân Đình là một doanh nhân ở Đông Hải, không ai là không biết. Chuyện ông ta bị đột quỵ có rất nhiều người biết. Đúng lúc gặp ở hành lang, Hàn Kiến Quốc hỏi: “Đồng chí, ông Sở: Sở Xuân Đình thật sự có thể đứng lên rồi?”