Rõ ràng Thẩm Khánh Hà là người bị hại, nhưng bởi vì Mã Bảo Trung là chồng của bà, ông ta lấy thuốc thông qua bà cho nên bà chẳng những bị hạ độc mà còn phải nhận sự trừng phạt của pháp luật chung với Mã Bảo Trung.
“Bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi đều đang bàn tán, chắc chắn Mã Bảo Trung có ngoại tình, nói không chừng ông ta hạ độc vợ, muốn vợ bị độc c.h.ế.t để kết hôn với bồ nhí.” Trương Nhu Giai tiếp tục nói.
Một người đàn ông đã đến mức g.i.ế.c vợ, không ngoại tình mới là không bình thường.
Nhưng nếu Mã Bảo Trung thực sự ngoại tình, vậy người phụ nữ kia là ai, có phải là người trong nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải hay không?
Mà nếu đúng như vậy, phải chăng cô bồ nhí kia trộm thuốc giúp Mã Bảo Trung rồi lại đổ tội cho Thẩm Khánh Hà?
Tuy Lâm Bạch Thanh không thân với Thẩm Khánh Hà nhưng cô từng giúp bà trị bệnh, cũng thấy được sự tự ti và cố gắng của bà, thấy bà liều mạng như thế nào, muốn làm việc thật tốt, muốn được mẹ nuôi chấp nhận.
Mà nếu như thật sự có một người phụ nữ làm chuyện xấu với Mã Bảo Trung nhưng không bị tìm ra, vậy Thẩm Khánh Hà cũng quá oan rồi, suýt chút nữa đã bị chồng hại c.h.ế.t thì thôi, còn phải gánh tội thay người thứ ba ư?
Đương nhiên đây chỉ là sự suy đoán của Lâm Bạch Thanh, có lẽ không có chuyện đó đâu.
Nhưng cô bỗng ngẩng đầu, đột nhiên cảm nhận được Trương Nhu Giai đang hăng hái bừng bừng mà nhìn mình, muốn nói lại thôi.
Lâm Bạch Thanh nghĩ tới điều gì đó, kéo tay Trương Nhu Giai: “Nhu Giai, chắc chắn cậu biết chuyện gì đó về Mã Bảo Trung, có phải liên quan đến cuộc sống cá nhân của ông ta không, mau nói tôi nghe đi.”
Trương Nhu Giai cười khúc khích, xua tay: “Không, tôi không biết gì cả.”
“Mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Lâm Bạch Thanh nói.
Con gái đều có ham muốn buôn chuyện, lại còn là chuyện liên quan đến dì của mình, cô ấy càng như vậy Lâm Bạch Thanh lại càng tò mò.
Đương nhiên Trương Nhu Giai cũng muốn tám chuyện một chút nên mới cố tình để lộ tin, nhưng cô ấy cũng không thể nói không công, cô ấy có điều kiện.
Cô ấy nói: “Đúng là tôi biết một chút chuyện về Mã Bảo Trung, có thể nói cho cậu nghe, nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Tùy cậu đưa ra điều kiện gì, tôi đều sẽ đồng ý.” Lâm Bạch Thanh nôn nóng đến mức đập bàn giậm chân.
Trương Nhu Giai không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Bạch Thanh, khuyên Mục Thành Dương đừng giữ khư khư cái phòng khám mà làm một bác sĩ nhỏ nữa, từ chức kinh doanh giúp tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu chuyện mà tôi biết.”
Những chuyện khác Lâm Bạch Thanh có thể đồng ý, nhưng chuyện này không được, đây là vấn đề nguyên tắc, cô nói: “Bỏ đi, chuyện đó cậu giữ riêng cho mình đi, sư ca của tôi là một hạt giống tốt về trung y, đang đúng độ tuổi để luyện kỹ thuật, anh ấy có thiên phú lại ham học, sau này nhất định sẽ là một bác sĩ trung y giỏi, tôi không thể khuyên anh ấy từ bỏ nghề nghiệp ban đầu được.”
Nói xong cô liền vùi đầu ăn cơm.
Nếu chút tin tức ở trong đầu Trương Nhu Giai không được chia sẻ ra ngoài, cô ấy cũng cảm thấy ruột gan cồn cào, khó chịu.
Cô ấy biết Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương không giống với cô ấy, bọn họ thuộc kiểu người yêu nghề nghiệp hơn yêu tiền.
Cô ấy nhịn cả buổi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, đừng trông thấy Mã Bảo Trung tỏ ra rất thương vợ, rất yêu vợ, thật ra ông ta là một lão già biến thái, còn là kẻ phạm tội thường xuyên.”
Lâm Bạch Thanh đưa hết hai miếng sườn heo ở trong chén của mình cho Trương Nhu Giai, nói: “Nói nhanh, ông ta có bồ nhí ở bệnh viện quân y phải không?”
“Gọi là bồ nhí cũng không đúng lắm.” Trương Nhu Giai nói nhỏ: “Biết Mã Tú Cần của khoa tim mạch không, là họ hàng xa của Mã Bảo Trung, coi như là cháu gái xa của ông ta, cậu đoán xem thế nào…”
Lâm Bạch Thanh ngừng thở nghe, Trương Nhu Giai lại nói tiếp: “Có một buổi tối cô ta phải trực đêm, lúc ấy Thẩm Khánh Hà đang nằm viện, vì để tiện cho bệnh nhân tìm nên Mã Tú Cần lúc ngủ không khóa cửa, ấy thế mà tên Mã Bảo Trung lại nhân lúc cô ta ngủ âm thầm sờ mó cô ta, cậu nói xem có ghê tởm không chứ?”
Lâm Bạch Thanh biết Mã Tú Cần là một nữ bác sĩ vô cùng xuất sắc, vậy mà lúc ngủ lại bị Mã Bảo Trung sờ mó.
Một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, nửa đêm bị một người đàn ông béo ú hơn bốn mươi tuổi sờ soạng, thế thì ghê tởm đến mức nào?
Lâm Bạch Thanh lập tức cảm thấy ớn lạnh, vội hỏi: “Cô ta không bị cưỡng h.i.ế.p ư, sao không báo án?”
Trương Nhu Giai nói: “Vốn Mã Tú Cần muốn báo án, nhưng lại bị anh trai và chị dâu của cô ta khuyên nhủ, anh trai và chị dâu của cô ta đi làm ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, có lẽ không muốn làm ầm ĩ quá lớn, trở mặt với nhau.”
“Còn cô ta thì sao, có ổn không, tâm lý không bị ảnh hưởng gì chứ?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.