Đây là bà ngoại của Lâm Bạch Thanh: Liễu Liên Chi
Một người năm nay đã gần bảy mươi, dáng người cao vút, thắt lưng không cong, lưng không gù, một người phụ nữ khí chất thanh cao.
Nhìn vẻ bề ngoài của bà ấy, Lâm Bạch Thanh nhìn không ra bà ấy từng dọn dẹp nhà vệ sinh mười năm.
Người đàn ông đeo kính bước lên trước giới thiệu: “Bác sĩ Tiểu Lâm, vị này là người sáng lập nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải bà Liễn Liên Chi. Hiện tại đang dạy học ở đại học Hồng Kông, cô cứ gọi là giáo sư Liễu.”
Rồi lại nói với Liễu Liên Chi: “Giáo sư Liễu, đây là người tên Lâm Bạch Thanh mà bà muốn tìm, bác sĩ Tiểu Lâm.”
Liễu Liên Chi đưa tay ra nói: “Xin chào, bác sĩ Tiểu Lâm.”
Người đeo mắt kính còn nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, lần này giáo sư Liễu đặc biệt trở về từ Hồng Kông muốn xem trình độ của cô thế nào. Nếu trình độ của cô không đúng sự thật, Quảng Châu chúng ta có rất nhiều phòng khám đông y, chuyên gia cũng rất nhiều, chúng tôi sẽ đưa giáo sư Liễu đến những chỗ khác.”
Rồi lại tự giới thiệu: “Chúng tôi không phải người của Cục y tế mà là người của sản xuất thuốc Đông Hải. Tôi tên là Hàn Kiến Quốc, anh ta tên là Từ Thắng. Chúng tôi sẽ giám sát cả quá trình giáo sư Liễu khám bệnh.”
Liễu Liên Chi hơi tức giận, quay đầu lại hỏi tài xế: “Tôi trở về không muốn quấy rầy đến bất kỳ ai, con gái tôi cũng không biết. Tôi chỉ muốn khám bệnh thôi, ai nói chuyện này đến cho ban lãnh đạo, là cậu sao?”
Người tên Hàn Kiến Quốc nói: “Giáo sư Liễu, không liên quan gì đến tài xế, là bí thư Điền nghe nói bà đã trở lại, muốn đi khám bệnh, lại sợ bà một mình không có xe nên bảo chúng tôi đến giúp bà.”
Liễu Liên Chi nói: “Làm phiền bí thư Điền lo lắng cho tôi.”
“Bà là thần châm của sản xuất thuốc Đông Hải, tất cả chúng tôi đều rất lo lắng cho bà.” Hàn Kiến Quốc cười nói.
Người tên Từ Thắng nói: “Đi thôi giáo sư Liễu, để bác sĩ Tiểu Lâm khám cho bà.”
Ban đầu Lâm Bạch Thanh nghĩ bọn họ đến cùng Liễu Liên Chi, nghe xong cuộc trò chuyện này mới biết, Liễu Liên Chi muốn lặng lẽ tới, cũng không thông báo cho Thẩm Khánh Hà nhưng sau khi Điền Trung Bát biết tin, lập tức phái người đi theo.
Tất nhiên là phải như vậy, Liễu Liên Chi nắm 5% cổ phần công ty sản xuất thuốc Đông Hải còn chuẩn bị muốn rút lui.
Bà ấy không về thì thôi, một khi đã về, chắc chắn nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải sẽ phái người đi theo, đi đến làm người hầu.
Vừa nghe thấy tên Liễu Liên Chi, bác sĩ Lưu quay đầu nói bằng khẩu hình miệng với Lâm Bạch Thanh ba chữ: “Bà Thẩm.”
Bà Thẩm đại địa chủ, đây là cách gọi quen thuộc của Liễu Liên Chi mà người ở Đông Hải hay gọi.
Trong tưởng tượng của mọi người, một người phụ nữ quét dọn nhà vệ sinh mười năm chắc chắn là đầy đau khổ, căm hận mới đúng. Nhưng từ cách nói chuyện đến khí chất của Liễu Lan Chi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đã từng chịu khổ, chịu vất vả.
Bác sĩ Lưu nghĩ bà ấy tới khám phụ khoa, mà ở phương diện phụ khoa thì bà ấy giỏi hơn Lâm Bạch Thanh nhiều, hỏi Liễu Liên Chi: “Giáo sư Liễu, bà không khỏe ở đâu? Có chỗ nào phải khám riêng không? Hay để tôi trực tiếp khám cho bà?”
Liễu Liên Chi không nói gì cũng không nhúc nhích, sau khi nhìn thấy Lâm Bạch Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Bác sĩ Lưu còn muốn tiến lên, Lâm Bạch Thanh ngăn lại, hỏi Liễu Liên Chi: “Giáo sư Liễu vừa từ Hồng Kông trở về sao?”
Còn nói: “Ngày đó, người nghe điện thoại của bà trong văn phòng bí thư Thẩm là tôi, tôi chính là Lâm Bạch Thanh.”
Liễu Liên Chi gật đầu nhưng vẫn không nói gì, từ khi nhìn thấy cô ánh mắt không chớp một cái.
Đây là bà ngoại của Lâm Bạch Thanh, Lâm Bạch Thanh rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bà ấy.
Tuy rằng Thẩm Khánh Hà nghĩ Liễu Liên Chi vô cùng ghét mình nhưng giọng điệu của Liễu Liên Chi trong cuộc gọi Lâm Bạch Thanh nghe, bà ấy cực kỳ yêu thương con gái nuôi, cũng rất yêu cháu ngoại, chỉ là do cách thể hiện không giống với người khác mà thôi.
Mã Bảo Trung bị tố giác, hạ độc còn hại Thẩm Khánh Nghi, ba sự kiện này Liễu Liên Chi đều biết, là kích thích không nhỏ với bọn họ. Nhưng bà ấy vừa mới trở về từ Hồng Kông, trước mắt hẳn là còn chưa hiểu rõ tình hình.
Mà từ sắc mặt đến hô hấp, Lâm Bạch Thanh thấy trước mắt tình trạng của bà ấy vẫn tốt.
Tâm trạng tốt, bệnh tình sẽ ổn định cũng tốt cho việc điều trị.
Cô còn nói: “Đi thôi giáo sư Liễu, vào phòng tôi sẽ giúp bà kiểm tra thân thể.”
Liễu Liên Chi nhìn cô vẫn không nói gì, mái tóc bạc bị ánh nắng chiều vào sáng lên, đuôi mắt bà ấy dần ướt, phải lấy khăn tay ra lau đi.