Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Bác sĩ Lưu thấy bà ấy không ổn lắm, đưa tay đỡ một phen: “Giáo sư Liễu, có phải cơ thể bà khó chịu chỗ nào không?”

Liễu Liên Chi bị người ta chạm vào một cái mới hoàn hồn, nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cô càng nhìn cô càng thấy quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.”

Bác sĩ Lưu nói: “Chắc là bà từng đến đây khám bệnh đúng không? Đừng thấy cô ấy còn trẻ, đã làm bác sĩ mười mấy năm nay rồi.”

“Đã hai mươi năm rồi tôi chưa tới Linh Đan Đường, chưa từng gặp cô ấy, chỉ là cảm thấy cô ấy rất quen mắt.” Liễu Liên Chi nói xong lại dùng khăn lau khóe mắt.

Bác sĩ Lưu vô cùng khó hiểu, Hàn Kiến Quốc và Từ Thắng cũng thấy Liễu Liên Chi kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào.

Trong lúc này đột nhiên không biết nên nói gì tiếp.

“Thật kỳ lạ, đột nhiên mũi tôi cảm thấy chua xót.” Liễu Liên Chi nói.

Lâm Bạch Thanh cũng cảm thấy mũi chua xót.

Chắc là do quan hệ huyết thống.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Liễu Liên Chi là là trên ảnh, chưa biết đây là bà ngoại mình đã cảm thấy vô cùng thân thiết.

Bảo Liễu Liên Chi ngồi xuống, đặt tay lên đệm bắt mạch, Lâm Bạch Thanh bắt mạch, Hàn Kiến Quốc liền hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cô khám bệnh như nào rồi? Có thể biết bệnh gì không? Có chắc chắn hay không? Có chữa được không?”

Từ Thắng cũng nói: “Giáo sư Liễu chính là ngôi sao sáng trong giới y tế và y dược Đông Hải chúng tôi. Có thể chữa hay không, chữa không được cô cũng phải suy nghĩ kỹ. Xảy ra chuyện gì chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Lâm Bạch Thanh còn chưa nói, Liễu Liên Chi đã nói: “Bí thư Hàn, chủ nhiệm Từ, có thể đừng gây áp lực cho bác sĩ được không?” Rồi lại nói với Lâm Bạch Thanh: “Cô từ từ xem mạch, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, tôi sẽ phối hợp với cô.”

Xem mạch xong lại nghe nhịp tim, Lâm Bạch Thanh nói: “Giáo sư Liễu thường cảm thấy khó thở vào buổi đêm, có phải tim thường xuyên đập nhanh và cảm thấy đau đầu đúng không?”

Liễu Lan Chi đưa tay lên vuốt ngực: “Tôi có bệnh thấp tim, ban đầu thi thoải mới cảm thấy khó thở vào buổi đêm nhưng gần đây một đêm phải tỉnh dậy ba lần. Tim đập nhanh và đau đầu đều là bệnh cũ của tôi, vẫn xuất hiện.”

Hàn Kiến Quốc lại chen vào: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cô có thể chữa được không?”

Loại bệnh thấp tim này là do bệnh viêm khớp mãn tính làm cho van tim chịu tổn thương, không dùng thiết bị thì không thể biết được mức độ tổn thương của bệnh. Nhưng qua xem mạch Lâm Bạch Thanh có thể chẩn đoán, nếu không tiến hành châm cứu trị liệu thì không đến một, hai tháng bà ấy sẽ qua đời không một tiếng trong lúc ngủ.

Vì thế nói không thể nói chuyện trị được hay không mà phải lập tức bắt đầu trị liệu.

Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Lâm Bạch Thanh nói: “Đương nhiên có thể chữa trị, giờ bắt đầu luôn.”

Liễu Liên Chi nhìn xung quanh: “Chữa trị ở đây sao?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Tôi phải châm cứu toàn thân cho bà, trên tầng có phòng trị liệu, chúng ta lên tầng thôi.”

“Đúng rồi, các cô thu phí như nào? Một lần làm châm cứu tầm bao nhiêu tiền?” Liễu Liên Chi nói.

Lâm Bạch Thanh chỉ bảng giá niêm yết treo trên tường, nói: “Bệnh này của bà, một ngày trị liệu là năm đồng.”

Liễu Liên Chi gật đầu, còn nói: “Thanh toán trước đúng không?”

“Trị liệu xong thì hẵng thanh toán.” Lâm Bạch Thanh nói.

Nhưng lúc này Hàn Kiến Quốc lại nói: “Giáo sư Liễu, có chuyện này tôi không thể không nói. Đây là một phòng khám nhỏ, điều kiện vệ sinh chữa trị không đạt yêu cầu, bà có thể kê đơn thuốc còn được nhưng phải làm châm cứu, với tình trạng sức khỏe của bà sợ là không an toàn.”

Từ Thắng cũng nói: “Chỗ này ngay cả kim tiêm cũng dùng đi dùng lại rất không hợp vệ sinh.”

Liễu Liên Chi vốn định chuẩn bị lên tầng, quay đầu lại hỏi hai người họ: “Vậy các người nghĩ tôi nên đến đâu?”

Hàn Kiến Quốc nói: “Trước mắt phòng khám duy nhất đạt tiêu chuẩn vệ sinh của Quảng Châu chúng ta chỉ có Bảo Tế Đường.”

Liễu Liên Chi gật đầu, nhìn hai người họ: “Vì thế các cậu cho rằng tôi nên đến Bảo Tế Đường chữa bệnh?”

Từ Thắng ra hiệu Lâm Bạch Thanh và bác sĩ Lưu cách xa một chút rồi mới nói: “Lục Bính Khôn của Bảo Tế Đường liên lạc với chúng ta rất nhiều lần, cũng hứa hẹn nhiều, chỉ cần bà đồng ý đến đó, chắc chắn ông ta sẽ chữa khỏi bệnh của bà.”

Hàn Kiến Quốc nói thêm: “Như bà đã biết, cách châm cứu của trung y có hiệu quả rất tốt, kim châm vô cùng quan trọng. Vốn dĩ hôm nay Lục Bình Khôn muốn mang kim đến chữa bệnh cho lãnh đạo ở Thủ Đô, nghe nói bà đến thì lập tức hoãn lại, chờ bà đến.”

Liễu Liên Chi không có biểu hiện không kiên nhẫn nhưng giọng nói vô cùng kiên định: “Tôi chữa bệnh ở đây.”

Còn nói: “Không cần làm khó bác sĩ Tiểu Lâm, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Advertisement
';
Advertisement